“Sao....sao....sao...”
“Chẳng làm sao cả, vẫn như cũ. Ngươi dịch sang bên kia chút, ta muốn ngủ bù một lát.”
Cẩu Oa quay người lên giường, rúc cả cơ thể toàn xương là xương của mình vào trong chăn.
“Hầy, lần này e rằng Lý sư huynh chẳng trụ nổi nữa, đến lúc chia đồ rồi. Này, tên ngốc, ngươi nghĩ cái hộp vàng kia ta được bao nhiêu?”
Nghe thấy âm thanh bất mãn bên cạnh, Cẩu Oa nói tiếp:
“Không phải ta đang rủa Lý sư huynh, chính bản thân ngươi cũng thấy rồi đấy, lần này đến lục phủ ngũ tạng cũng đều bị moi sạch rồi. Tên Khiêu Đại Thần ấy dù có lợi hại hơn nữa thì suy chó cùng cũng chẳng phải thần tiên thật đâu nhỉ? Chẳng lẽ còn có thể sống chỉ với thịt và xương thôi sao?”
“Bịch!”
Cẩu Oa bị đạp khỏi giường.
“Ơ, cái tên này!”
Cẩu Oa làu bàu đứng dậy, sau khi ăn một phát đạp hắn cũng chẳng còn buồn ngủ, hắn quay người lấy chậu đồng bên trên giá gỗ rồi đi đến cái giếng ở hậu viên múc nước.
Sau khi rửa mặt mũi, hắn đi ra đường phố bên ngoài, đi đến trước một gian nhà kho nhỏ bên đường thì ngồi xuống.
“Ông chủ, cho một bát tào phớ ngọt với hai cái quẩy chiên.”
“Được thôi! Ngài chờ chút, có ngay đây.”
Bát tào phớ nóng hôi hổi được rắc một chút mè và kẹo Hồng Sa phía bên trên khiến Cẩu Oa đang đói meo phải nuốt ực một ngụm nước miếng.
Dùng đũa gắp một thanh quẩy lên ngâm trong bát tào phớ đến khi mềm nhũn, tiếp đó lại cho vào miệng cắn một miếng, ngay lập tức, toàn bộ khoang miệng sẽ tràn ngập hương vị dầu ngòn ngọt, đúng là hết sẩy.
“Ở Đại Lương quả là khác biệt ha, bình thường không phải cắt mạ mà cũng ăn sáng, hơn nữa đồ ăn sáng cũng rất đa dạng.”
Sau khi Cẩu Oa ăn sạch bữa sáng của mìn, người trên phố cũng dần đông đúc nhộn nhịp.
Hắn dùng lưỡi liếʍ sạch sẽ bát đĩa rồi đứng dậy, móc ra mười văn tiền bên hông rồi ném qua.
“y da, nhiều ghê, tạ lão gia thường!”
“Ai thưởng gì ngươi? Ta đang muốn lấy thêm ba phần mang lên cho phòng trọ trên tầng hai của quán trọ bên cạnh, ta không để ý đến thì đừng ăn bớt tí nào đấy.”
Cẩu Oa nói xong liền quay người hoà mình vào dòng người bên cạnh, trong khoảng thời gian này, hắn đã đi dạo khắp thị trấn này đến mức vô cùng quen thuộc.
Sau khi loanh quanh luẩn quẩn đi lại một vòng, cuối cùng hắn dừng lại phía trước một cửa tiệm bán quan tài vô cùng vắng vẻ.
Cẩu Oa nhổ một ngụm nước bọt vuốt vuốt tóc mai của mình, nâng gót đi vào bên trong.
Nam nhân đang tính toán ở quầy vừa nhìn thấy gương mặt xấu xú của Cẩu Oa liền trưng ra bộ mặt cười khổ.
“Tào gia, ngài lại đến rồi sao? Xin mời đi vào bên trong.”
“Sao rồi? Nghĩ cả một đêm rồi, giá cả của cái mà ta đang nói đến liệu có thể giảm thêm chút nữa không?”
Cẩu Oa thuần hục gõ vào chiếc quan tài gỗ bên cạnh.
“Tào gia, đây là gỗ tùng đỏ thượng hạng đấy. Ấy da, ngài đừng gõ nữa, suốt ngày gõ thì cái quan tài ấy sắp bị ngài gõ rớt sươn rồi.”
“Rốt cuộc ngài có mua hay không đây, cả ngày đến đây hỏi giá, chẳng nhẽ ngài cũng muốn làm ăn buôn bán cái này à?”
“Hứ.”
Cẩu Oa cực kỳ khinh thường.
“Đương nhiên là ta thật sự muốn mua, ngươi bán rẻ thêm hai lượng nữa, chỉ cần ngươi bán rẻ thêm hai lượng nữa thì hôm nay ta giao tiền cọc luôn.”
Ông chủ tiệm quan tài nghe đến đây bèn hơi hồi hộp trong lòng, giọng nói liền hòa hoãn lại, cẩn thận từng chút một hỏi:
“Lý sư huynh của chúng ta...sắp rồi?”
Thấy Cẩu Oa nhắm mắt mím chặt môi gật đầu, ông chủ chắc nịch nói.
“Được! Bớt hai lượng thì bớt hai lượng! Như vậy là thấp nhất rồi đấy, không giảm thêm được nữa đâu.”
“Không vội.”
Cẩu Oa cẩn thận đi vòng quan cỗ quan tài thêm vài vòng rồi lại nói với người đó:
“Chưởng quỹ, nếu đã bớt hai lượng rồi thì chi bằng tặng thêm một bộ áo liệm đi ha?”
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, cuối cùng ông chủ tiệm quan tài cũng đồng ý lời mặc cả nói đến khô cả họng của Cẩu Oa.
Hắn không muốn dây dưa thêm một khắc nào nữa, nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa thì chưa cần biết vị Lý sư huynh của Tào gia còn sống hay đã chết nhưng chính hắn cũng sắp bị giày vò đến chết rồi.
Sau khi giao xong tiền cọc, Cẩu Oa lại hỏi:
“Chưởng quỹ à, ngươi hẳn đều rất thuần thục lo việc ma chay phải không?”
Ông chủ tiệm quan tài gật gù nói:
“Ngài yên tâm, từ việc bếp núc cỗ bàn đến gánh xướng hý, còn có Bát Tiên khiêng quan tài, ta đều quen hết.”
“Nói phải chắc chắn vào đấy nhé, ta muốn làm một lễ đại táng thật hoành tráng! Đó là huynh đề vào sinh ra tử của ta mà lại!”
“Được! Đến khi đó ta sẽ giúp ngài sắp xếp, chắc chắn sẽ giải quyết mọi việc thật trơn tru. Ngài cứ yên tâm.”
“Đúng rồi, đặt giúp ta thêm mấy đứa nha hoàn ở chỗ làm người giấy, ta lo Lý sư huynh xuống đó một mình sẽ chán đến phát điên.”
“Tào gia trượng nghĩa!”
“Ầy, chẳng còn cách nào khác. Chờ Lý sư huynh chết. Bọn họ sẽ thi nhau khóc như chết đi sống lại cho xem, chẳng quan tâm trời đất gì nữa. Việc này kiểu gì cũng sẽ có người làm thôi, lần trước cũng là ta làm đấy.”
“Lần....lần trước?”