Đến khi Cẩu Oa vén rèm lên, Lý Hỏa Vượng nhìn Bát Quái Kính và những cục mạt chược Diệp Tử Bài đã nhuốm đầy máu bên trong giỏ trúc ấy như người mất hồn.
Thấy những vật này, trong lòng Lý Hỏa Vượng mới nhẹ nhõm. Không phải hắn tham lam tiếc rẻ chúng mà là sau khi nhìn thấy những vật này, hắn chợt nhớ lại bài kiểm tra của Giám Thiên Ti lúc trước.
Tọa Vong Đạo chết rồi, hắn thì vẫn còn sống, hắn đã vượt qua bài kiểm tra, cuối cùng thì hắn có thể gia nhập vào Giám Thiên Ti.
Chỉ cần gia nhập Giám Thiên Ti thì hắn cũng coi như có chỗ dựa vững chắc. cho dù là tu luyện công pháp hay bất cứ cái gì khác thì cũng không cần mày mò đoán bừa như Đan Dương Tử nữa rồi.
Hơn nữa chỉ cần hắn không để lộ thân phận Tâm Tố thì những kẻ khác cũng không dám động thủ với hắn nữa.
“Ha ha, ngươi có được nó rồi sau đó sao nữa? Nói như thể ngươi biết dùng ý.”
Sau lưng Cẩu Oa truyền đến giọng nói khinh miệt khiến Lý Hỏa Vượng không khỏi mở to hai mắt.
Nghe thấy âm thanh hư ảo yếu ớt vô cùng dị thường này, không biết sức lực từ đâu dồn đến giúp hắn ngồi bật dậy, rồi đẩy Cẩu Oa trước mặt sang một bên, bàng hoàng nhìn hư ảnh phía xa xa.
Bành Long Đằng trên không đầu tay nắm chặt trường kích, Kim Tam Hoa không có nửa thân dưới, lão hòa thượng với gương mặt bất đắc dĩ cùng với Tọa Vong Đạo không mặt không mắt.
Gương mặt không có da thịt được tô điểm bởi hai lỗ thủng đen sì dùng khuôn miệng không có môi nhưng có bộ răng trắng bóc nở nụ cười cực kì dữ tợn.
Nhìn Lý Hỏa Vượng cứng đờ tại chỗ, Xuân Tiểu Mãn ra hiệu cho Cao Trí Kiên ở bên cạnh bằng ánh mắt, hai người liền giữ chặt hai canh tay hai bên của Lý Hỏa Vượng.
Nhưng ngay sau đó, một luồng lực không lồ truyền đến hất bay hay canh tay của hai bọn họ ra ngoai.
“Tại sao ngươi cũng vào!! Tại sao!! Dựa vào đâu mà ngươi trở thành ảo giác của ta!!!!”
Lý Hỏa Vượng không ngừng điên cuồng hò hét, toan bộ những vết thương được khâu lại trên người hắn lại bắt đầu tứa máu ra ngoài.
Khi hắn đang chuẩn bị nói gì đó tiếp thì bỗng nhiên lại lảo đảo ngã xuống đất, hai tay bụm chặt cổ minh.
“Khụ khụ~ọe!”
Lý Hỏa Vượng nằm bò trên mặt đất nôn khan một tiếng, từng sợi xúc tu màu đen nhúc nhích bị nôn khan ra từ trong cổ họng hắn.
Những người khác trông thấy cảnh này liền hoảng hốt.
“Mau! Mau rút thứ này ra ngoài!”
Song, khi những người khác đưa tay ra giúp đỡ thì Lý Hỏa Vượng lại run rẩy gạt tay ra.
Hắn run rẩy quỳ trên mặt đất, hai nâng những xúc tu ấy lên như đang nâng niu món bảo bối của minh, cần thận nhẹt lại vào trong miệng của minh.
Mọi người xung quanh hoảng hốt nhìn chăm chút thứ ấy bị nuốt trôi trở lại vào trong bụng cùng tiếng nôn khan văng vẳng.
---
Vài ngày sau, dù trước kia có trải qua chuyện gì kinh thế hãi tục thì Lý Hỏa Vượng cũng đã bình tĩnh hơn.
Hắn đứng bên cửa sổ, âm trầm yên lặng nhìn Tỏa Vong Đạo đang lơ lửng giữa không trung.
Tọa Vong Đạo không mặt không mắt ngồi trên vai Bành Long Đằng, gương mặt cười như không cười nhìn chằm chằm lại về phai Lý Hỏa Vượng.
“Ta không cần phải kích động làm gì, chỉ là ảo giác mà thôi, chẳng có gì hết. dù sao cũng chẳng phải kẻ đầu tiên, nợ nhiều quá không lo, rận quá nhiều chẳng ngứa.”
“Với tính cách của hắn thì chắc chắn sau này sẽ làm phiền ta. Nhưng nếu đã biết tên tiểu tử này là một kẻ lừa đảo, vậy chỉ cần ta coi lời nói của hắn như gió thoảng qua tai thì thứ này chẳng ảnh hưởng gì đến ta.”
“Làm dị coi được? Sao phải thế nhỉ?”
Tọa Vong Đạo giơ tay lên tự quan sát nắm tay của minh.
“Trong thần thức của ngươi bây giờ có bốn đứa tụi ta, e rằng phiền phức lớn rồi nghen~”
“Hơn nữa bây giờ mới có bốn người, sau này không chừng có đến bốn mươi người ấy nha~”
Lý Hỏa Vượng vờ như không thấy, tựa vào tường từ từ đi đến bên bàn.
“Buôn đi, sao không buôn chuyện nữa rồi?”
Trong lúc Tọa Vong Đạo đeo bám mãi Lý Hỏa Vượng không thoi thì lão hòa thượng đã cản hắn lại.
“Này, ngươi đừng có làm phiền đạo sĩ nữa, không thấy hắn đang khó chịu trong lòng à?”
“Hả? Vị đại sư này, ngươi là ai thế?”
“Ta không phải đại sư, ta là hòa thượng, ngươi tên gì?”
“Ta tên gì à?”
Tọa Vong Đạo nhìn về phai bóng lưng của Lý Hỏa Vượng một lần nữa, gương mặt hắn lộ ra nụ cười châm biếm.
“Tên ta là Hồng Trung.”
Lý Hỏa Vượng lạnh ùng ngoảnh đầu liếc hắn.
“Ngươi tên là Hồng Trung á? Ta thấy ngươi muốn trở thanh Hồng Trung đến phát điên rồi đấy.”
Đúng lúc này, cánh cửa bỗng nhiên cạch cạch mở ra, Bạch Linh Miểu bưng đồ ăn đi vào.
Thấy Lý Hỏa Vượng đang vịn tường đi lại, nàng sửng sốt đặt cơm xuống rồi vội vã chạy qua dìu hắn.
“Lý sư huynh, vết thương trên người ngươi vẫn chưa lành hẳn đâu, chớ chạy lung tung!”
Sau khi dìu đến bên bàn sắp xếp ổn thỏa, Bạch Linh Miểu bưng bát canh gà li ti dầu, sau khi dùng thìa sứ múc một muỗng rồi đặt trước miệng minh nhẹ nhang thổi, nàng đưa về phai miệng Lý Hỏa Vượng.
“Ta chỉ bị thương thôi chứ không bị tàn phế.”
Lý Hỏa Vượng đưa tay nhận lấy canh gà và thìa trong tay nàng rồi bắt đầu húp từng ngụm lớn.