Cơn đau khiến ảo giác bên tai trở nên nghiêm trọng hơn, Lý Hoả Vượng thậm chí còn cảm thấy giọng nói đó đang ở rất gần mình:
“Mặc kệ...Mặc kệ ngươi là cái gì...Ta đang rất muốn chết...Giúp ta...Giúp ta...Giúp ta!!”
Tiếng gào thét trong lòng của Lý Hoả Vượng vang lên, hắn lập tức cảm thấy vô cùng buồn nôn, ngay sau đó, cổ hắn ta bỗng nhiên dày cộm.
Lý Hoả Vượng cử động đôi tay gần như rút hết máu của mình, nắm lấy cánh tay Toạ Vong Đạo trước mặt, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc há hốc mồm.
Trong chốc lát, những xúc tu màu đen với chất lỏng sền sệt trộn lẫn với máu đỏ sẫm phun ra từ miệng Lý Hoả Vượng, trực tiếp nhầy nhụa trên mặt Toạ Vong Đạo.
Đừng nói Toạ Vong Đạo không nghĩ đến cảnh này, mà ngay cả bản thân Lý Hoả Vượng cũng không ngờ được. Ảo giác bên tai chính là Hắc Thái Tuế trong cơ thể phát ra!
Toạ Vong Đạo có chút hốt hoảng, đột nhiên lùi lại, nhưng xúc tu của Hắc Thái Tuế đã dính chặt vào mặt đối phương, sợi chỉ do Bạch Linh Miểu khâu trước đó không ngừng đứt toạc.
Các xúc tu xoắn lại như một con trường xà, trượt vào bảy lỗ trên khuôn mặt của Toạ Vong Đạo. Song thị Lý Hoả Vượng buông chuôi dao găm ra, sờ mặt mình với vẻ hoảng sợ.
“Xoạt!”
Toạ Vong Đạo lật tay, bốn bốn lá bài nhanh chóng biến thành những chiếc ô, cắt mấy cái xúc tu.
Hắc Thái Tuế dường như cũng cảm nhận được cạnh sắc bén của lá bài, đột ngột chui tọt vào trong miệng Lý Hoả Vượng.
Đi cùng với âm thành xì xì là tiếng kêu thảm thiết của Toạ Vong Đạo, khuốn mặt của đối phương cùng với song thị Lý Hoả Vượng giống nhau như đúc đồng loạt bị đẩy xuống.
---
“Aaaaaaa!”
Tọa Vong Đạo quỳ sạp xuống đất, run rẩy dùng hay tay ôm lấy khuôn mặt không còn tí da nào của mình rồi gào lên thảm thiết.
Tiếng gào thảm thiết của hắn không chỉ vì đau đớn mà còn vì hắn đã bị chơi một vố thật cay cú.
m thanh dịch nhầy xượt qua làn da vang lên, những cái xúc tu của Hắc Thái Tuế nhúc nhích bao bọc quanh tròng mắt của lớp da mặt rồi từ từ rụt trở lại trong miệng Lý Hỏa Vượng.
“Ừng ực.”
Lý Hỏa Vượng khó khăn cố gắng nuốt cái thứ tanh tưởi sền sệt ấy xuống cổ họng.
Hắn nhìn Tọa Vong Đạo đang giãy giụa đứng lên trước mắt, hắn lảo đảo đưa tay về phía sau gảy, trong nháy mắt, mặt nạ đồng tiền trong tay hắn.
“Xoẹt!”
Lý Hỏa Vượng vung kiếm mất đi thăng bằng nên ngã nhào xuống đất không tài nào dậy nổi, Tọa Vong Đạo nuốt mười mấy đồng tiền vào người cũng ngã theo.
Gương mặt lúc lâm chung của Tọa Vong Đạo nở một nụ cười quỷ dị:
“Quả nhiên ngươi vẫn lợi hại lắm....Hồng Trung lão đại... Đại Tam Nguyên không hổ là Đại Tam Nguyên.”
Lý Hỏa Vượng không gượng dậy nổi, hắn lặng im nhìn bầu trời xa vơiv vợi trên cao, thầm cảm nhận cơn đau nhức kịch liệt trên toàn bộ cơ thể.
“Thật không ngờ...cuối cùng ta lại ngỏm ở đây...thật không cam lòng...”
Nhìn toàn thân Cao Trí Kiên đang nhuốm đầy bùn đất phía xa xa cùng Đại Thần đang muốn đến gần bên này, Lý Hỏa Vượng khó khăn quay người sang một bên.
“Nếu....nếu không lợi dụng sự đau đớn này một chút thì lãng phí quá nhỉ?”
Hắn cố gắng thử mấy lần nhưng cuối cùng đều không thành công. Nhưng lần cuối cùng hắn cúng thò được tay vào ổ bụng mình nắm chắc hai bên xương sườn.
Hai tay Lý Hỏa Vượng móc từ trong ổ bụng ra hai cái xương sườn nhuốm đầy máu me nhầy nhụa ra ngoài.
Hai chiếc xương sườn cong cong đột ngột lại xiên một nhát giữa không trung rồi cắm thẳng vào bụng hắn lần nữa.
“Nứt thịt rút xương!”
m thanh va đập đánh nhau xung quanh đã biến mất và bị thay thế bởi tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Tất cả mọi thứ của cả Cam Nguyên thôn, dù là những đồ vật giấu bên trong những bức tượng đất hay là con người con chó ở Cam Nguyên thôn, lúc này đều cảm nhận cơn đau đớn không thua kém gì Lý Hỏa Vượng.
Những bức tượng đất là thứ đầu tiên không trụ nổi nữa, chúng ồ ạt rung chuyển không ngừng bỏ chạy xuống mặt đất, cục diện hiểm hóc vừa rồi được Lý Hỏa Vượng hóa giải trong tích tắc.
Sau khi cảm nhận được sự rời đi của chúng, Lý Hỏa Vượng dần buông thõng tay, ý thức cũng dần dẫn mất đi.
“Lý Hỏa Vượng!”
Trong cơn mê man, Lý Hỏa Vượng nâng đầu lên theo bản năng đáp.
“Ai đấy? Ta đây.”
Những gì hắn nhìn thấy cuối cùng là hình ảnh Bạch Linh Miểu đang chạy về phía mình.
“Ngươi không được chết, ngươi không được chết...”
Lý Hỏa Vượng nghẹo đầu, ý thức hắn chìm vào bóng tối tĩnh mịch.
Canh năm sáng sớm, bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy, Cẩu Oa râu ria xồm xoàm cầm theo cái bô đi từ trong phòng ra, gương mặt hắn không có một chút huyết sắc nào, vải trắng ở cổ áo hắn là dấu hiện hắn cũng đang có vết thương trên mình.
Dù có vết thương trên người nhưng hắn vẫn phải ra ngoài đổ bô là bởi, vết thương trên người Cao Trí Kiên nặng hơn của hắn rất nhiều. Những bức tượng đất ấy suýt chút nữa bẻ gãy tay hắn.
Sau khi đổ bô ở nhà xí, hắn rụt cổ ngáp hắt hơi rồi trở về.
Lúc đi qua căn phòng Thiên tự số hai, Cẩu Oa kéo nhẹ cửa sổ ra, cẩn thận nhìn vào bên trong căn phòng.
Thấy gương mặt chết chóc của Lý Hỏa Vượng nằm trên giường không hề có chút dấu hiệu nào của việc sắp tỉnh, hắn chán nản lắc đầu.
Trở về căn phòng của mình, hắn vừa cất bô xuống gầm giường thì tiếng ngáy như sấm nổ của Cao Trí Kiên liền ngừng lại.