Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 467: Thay Thế




“Thùng thùng tùng! Ngưu diện mã diện nã trứ tỏa. Hắc bạch nhị gia nã trứ phàm! Đông đông đông!! Yếu nã ngoan đồng đáo âm gian, sinh tử tựu tại chỉ xích chi gian. Bất dụng thuyết lai dã tri đạo, ngoan đồng đáo liễu Quỷ Môn quan! Thùng thùng thùng! Kim thiên bất bả biệt nhân thỉnh, bang binh yếu bả bi vương thỉnh đường tiền…”

Cùng với âm thanh của điều binh vang lên, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lớn cũng đang uốn éo, gió xung quanh thổi từng trận, dường như đang muốn tạo thành một thứ gì đó.

Bạch Linh Miểu muốn cứu Lý Hoả Vượng, song song thị Lý Hoả Vượng không cần nhìn, chỉ cần một cái hất tay, ba lá bài đã bắn về phía Lý Hoả Vượng với hình dạng xoè ô.

“Keng keng keng!”

Lá bài đâm vào phiến đá, phát ra âm thanh giòn giã. Thân hình cao lớn trong bộ áo giáp nặng nề của Cao Trí Kiên đã chặn trước Lý Hoả Vượng đang hấp hối.

“A? Hồng Trung lão đại, ngươi lừa gạt mấy người này ở đâu vậy? Rất trung thành đấy, cực kỳ luôn!”

Song thị nhẹ nhàng búng tay, tất cả những bức tượng bùn trên mái nhà xung quanh đều đứng lên.

“Nhưng, không lợi hại bằng ta, bằng không ngươi thẳng thắn từ chức đi, để ta làm Hồng Trung là được.”

Tiếng nói vừa dứt, đám tượng bùn nhao nhao nhảy lên, đập về phía bọn họ như một trận mưa.

Thì ra những thứ này đều nghe theo hắn, tốt xấu gì cũng đều là hắn, phiền phức của Cam Nguyên thôn vốn dĩ là cái bẫy của Toạ Vong Đạo.

“Leng keng leng keng leng keng!!”

Tiếng chuông chói tai không ngừng vang lên, đầu của Xuân Tiểu Mãn không ngừng cất cao, mười mấy vị Du lão gia nhanh chóng nhào tới.

“A!”

Cao Trí Kiên giơ cây chuỳ cướp được từ hang ổ của thổ phỉ, ra sức quơ múa, sát khí trên người không chịu được nữa không ngừng tuôn ra ngoài.

Dù bọn họ đã rất nỗ lực đỡ đòn, nhưng đối mặt với quá nhiều tượng bùn nhỏ này, rõ ràng họ không có đủ lực, vừa đánh vừa lui, tình thế vô cùng bấp bênh.

Kèm theo tiếng trống, điều binh quyết càng lúc càng hát nhanh, không biết là mồ hôi hay nước mắt mà làm ướt đẫm hai tấm khăn trùm đầu màu đỏ.

Nhưng nhìn thấy hai con dao trên ngực Lý Hoả Vượng từ từ được rút ra, vết thương cũng từ từ lành lại, Bạch Linh Miểu trong lòng cũng được tiếp thêm hy vọng.

“Không sao đâu! Lý sư huynh còn cứu được! Hắn chưa thể chết được đâu!”

Dần dần, với sự giúp đỡ của Tiên gia, hai con dao găm vào ngực Lý Hoả Vượng cuối cùng cũng được rút ra một cách trơn tru, vết thương gần như đã được bịt kín.

“Leng keng!”

Ngay khi con dao dính máu rơi xuống, Bạch Linh Miểu chợt thấy một người đột ngột xuất hiện trước mặt mình.

Đó là song thị Lý Hoả Vượng, hắn là Toạ Vong Đạo thay đổi trong miệng của Lý Hoả Vượng!

Nhìn Đại Thần và Nhị Thần đội khăn trùm đầu trước mặt, khoé miệng của hắn hơi nhếch lên, nở một nụ cười tà tàn nhẫn:

“Há! Há! Có năng lực đấy, chữa trị thành công rồi chứ?”

Tiếng “Phốc phốc” không ngừng vang lên, ba con dao găm sách bén dị sắc phóng thẳng vào l*иg ngực be bét máu của Lý Hoả Vượng.

Nghe thấy tiếng oà khóc phát ra từ phía dưới tấm khăn cô dâu màu đỏ, song thị Lý Hoả Vượng cười điên dại, hắn cười một tay che lấy con mắt, một tay ôm lấy bụng không ngừng run.

Lý Hoả Vượng ngất đi vì đau đớn, ngay sau đó lại bị đánh thức bởi cơn đau, hắn hít một hơi thật sâu, lại lần nữa khống chế cơ thể đang dần lạnh lẽo của mình.

“Lửa...Nước...Miệng…”

Áo giác thính giác lại xuất hiện, cùng với tiếng chuông và tiếng trống, khiến hắn thực sự không thể nghe rõ âm thanh xung quanh.

“Đừng ồn ào nữa! Đừng ồn ào nữa!! Im lặng hết cho ta!!”

Lý Hoả Vượng dùng hết sức lực cuối cùng hét lớn, nhưng âm thanh cứ thế rơi vào hư không.

Ảo giác thính giác biến mất, nhưng giọng nói của Toạ Vong Đạo lại lọt vào tai Lý Hoả Vượng:

“Hồng Trung lão đại! He he he!!”

Vừa dứt lời, khuôn mặt Toạ Vong Đạo đã xuất hiện ngay trước mặt Lý Hoả Vượng, trực tiếp đi theo hắn, mặt đối mặt, Lý Hoả Vượng nhìn hắn, như thể đang soi gương.

Tiếng trống bên cạnh lại vang lên, Đại Thần Nhị Thần đồng thời xông lên, nhưng lại bị bức tường bùn phía sau gào thét trực tiếp đánh văng ra ngoài.

“Lại đây, lại đây, Hồng Trung lão đại, ngươi đừng nằm trên mặt đất, dưới đất rất bẩn đó nha.”

Toạ Vong Đạo nắm chặt lấy cán dao găm trên ngực Lý Hoả Vượng, dùng lực nghiêng nó, trực tiếp nhấc hắn lên.

Nhìn thấy Lý Hoả Vượng đang thoi thóp trước mặt mình, trong mắt Toạ Vong Đạo loé lên một tia xúc động:

“Chậc chậc chậc, đùa giỡn cũng đủ rồi? Hồng Trung lão đạo, chi bằng...ta giúp ngươi biến về trở lại?”

Lý Hoả Vượng nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc, nhưng không thể nghe đối phương đang nói gì, bởi giọng nói ảo giác trong tai hắn lâij vang lên.

“Ngươi là cái gì...Rốt cuộc ngươi từ đâu ra?”

Lý Hoả Vượng hỏi với tông giọng trầm lần nữa.

Thấy Lý Hoả Vượng không lên tiếng, Toạ Vong Đạo khẽ thở dài:

“Được thôi, đã vậy, Hồng Trung lão đại ngươi lên đường bình an. Sau đó ta sẽ nguỵ trang thành thân phận của ngươi, tiếp tục đi lừa gạt, và rồi ta sẽ là Hồng Trung mới! He he he!”

Hắn dùng hai tay nắm lấy chuôi dao găm một cách thô bạo, giống như đồ tể mổ heo, chậm rãi mà không ngừng cắt về phía đầu của Lý Hoả Vượng.

Hắn ta không chỉ muốn phanh thây Lý Hoả Vượng, mà còn muốn chặt đầu hắn ra thành ba mảnh.

Nhìn thấy động tác của Lý Hoả Vượng, hắn vùng vẫy càng lúc càng mãnh liệt, trên mặt song thị càng lộ ra nụ cười nham hiểm.