“Này, ngươi định giết ta sao? Buổi tối sao đi đường được, mau tìm một chỗ cho ta trị thương!”
Ngay khi dân làng Cam Nguyên thôn đang tụm năm tụm bảy bàn tán sôi nổi về chuyện vừa xảy ra của Lý Hoả Vượng, hắn đã mang Trần Đui tới một kho củi không người để ổn định.
Lý Hoả Vượng rút nắp cái chai nhỏ ra, cẩn thận đổ kim sang dược dưới dạng bột phấn lên vết thương của Trần Đui.
Nhân dịp hắn được biểu diễn màn chữa trị công phu, Lý Hoả Vượng kể cho Trần Đui nghe những chuyện mà hắn đã trải qua trước đây.
“Nói cách khác, tiểu tử ngươi cũng bị Toạ Vong Đạo lừa sao? Hứ! Nếu là thật thì Toạ Vong Đạo đã bị chôn sâu rồi. Ta đoán mọi thứ bắt đầu từ chỗ Xa Đao Nhân đều là giả.”
Lý Hoả Vượng thở dài, nhét cái nút trên tay vào lại chai:
“Ai nói không phải đâu, ta không biết mình đã bị Toạ Vong Đạo nhắm tới từ khi nào, rõ ràng ta đâu có đối mặt…”
Lý Hoả Vượng nói đến đây thì khựng lại, những chuyện trong lòng không thể tuỳ tiện đề cập đến được.
Trần Đui lắng nghe lời nói của Lý Hoả Vượng, phát hiện đối phương không định nói tiếp đoạn sau, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Ta vẫn không tin được ngươi! Chờ đến khi trời sáng, chúng ta đường ai nấy đi! Ngươi nói thật hay không, tự ta có cách để nhận biết.”
“Trần tiền bối, ngươi bị thương thành ra bộ dạng này sao đi được? Không sợ đi được nửa đường thì gặp phải nguy hiểm sao?”
“Hừ! Miễn đi! Ở chung một chỗ với ngươi, ta mới xém mất mạng đấy! Không biết ai mới là người gây ra mấy vết thương này đâu à!”
Trần Đui nói xong quay lưng, hướng cái ót về phía hắn.
Lý Hoả Vượng đang nghiền ngẫm lời nói của hắn ta, đang suy nghĩ phải nói sao thì Trần Đui mới hiểu, cơ thể hắn hơi khom xuống:
“Suỵt, có người đến.”
Tiếng bước chân bên ngoài kho củi khiến tất cả mọi người trong phòng đều nín thở, xem ra chủ nhà đã từ mấy tụm náo nhiệt bên ngoài trở về.
Dần dần tiếng bước chân biến mất, có vẻ chủ nhà đã đi ngủ rồi.
Họ thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó tiếng bước chân lại vang lên, còn dày đặc hơn trước.
Một lúc sau, tiếng bước chân lại biến mất, rồi lại xuất hiện.
Lần này, tiếng bước chân dừng lại trước cửa kho củi.
“Cộc..cộc..cộc!”
Tiếng gõ cửa kho củi vang lên.
Khi Lý Hoả Vượng ra hiệu bằng ngón tay, Xuân Tiểu Mãn cẩn thận đi tới và mở cửa.
Ngoài cửa là cậu bé đang ngồi xuống làm bằng tượng bùn, hắn đứng ở đó, nhìn chằm chặp mọi người trong phòng với đôi mắt to, trống rỗng.
“Lạch cạch” một tiếng, cậu bé tượng bùn nứt ra, một vài sợi rễ giống như côn trùng và đoạn chỉ nhô ra từ bên trong.
Thế nhưng, âm thanh tượng bùn vỡ vunh này dường như có tiếng vang, âm thanh tương tự không ngừng vang lên phía sau Lý Hoả Vượng.
“Sau lưng ta? Sau lưng ta rõ ràng không có gì, chỉ có...một bức tường.”
Lý Hoả Vượng kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy trên tường treo đủ loại Bồ Tát bùn nứt nẻ với nhiều tượng Phật khác nhau, hung tơn nhìn chằm chằm vào hắn.
Vụt một tiếng, cơ thể nứt nẻ của họ lao thẳng ra ngoài như một cơn sóng thần đổ dốc.
Lúc này, Tần Đui đã không kịp lấy tấm gương ra, Lý Hoả Vượng không chút do dự rút kìm sắt ra, bấm mạnh vào nhãn cầu của mình.
“Phựt!”
Thuỷ dịch trong suốt trong nhãn cầu bắn tung toé xung quanh, La Hán trên không trung lập tức bị một màng sáng kỳ dị quấn lấy rồi rơi thẳng xuống đất.
Khi họ lao ra ngoài, Lý Hoả Vượng vô cùng ngạc nhiên khi thấy toàn bộ các mái nhà phía trước đều chồng chất tượng bùn, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn.
“Trần tiền bối, nhanh lên!”
Lý Hoả Vượng nhìn mọi thứ trước mắt với vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Đừng căng thẳng! Những cái tượng bùn này đều đang cố làm cho ra vẻ mà thôi.”
Trần Đui đứng sau Lý Hoả Vượng mở chiếc sọt tre Cẩu Oa đưa tới, lục lọi một hồi.
“Phốc!”
Hai con dao sắc nhọn trong nháy mắt cắm thẳng vào tim Lý Hoả Vượng.
Nhìn xuống mũi dao đẫm máu, hắn run rẩy quay người lại nhìn trần Đui phía sau.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Lý Hoả Vượng sắp bị mình giết chết, vẻ mặt của Trần Đui còn sợ hãi hơn cả Lý Hoả Vượng.
Hắn hoảng sợ nhìn trên tay mình:
“Nhĩ tiểu tử, ta thật sự không có làm chuyện này! Thân thể ta bỗng nhiên không tuân theo mệnh lệnh của ta nữa!”
Nói đến đây, Trần Đui toàn thân khựng lại, khí chất thay đổi một cách khó hiểu, tròng trắng trong hốc mắt chậm rãi di chuyển xuống, một đôi con ngươi dị sắc xuất hiện trước mặt Lý Hoả Vượng.
Nếp nhăn trên mặt cũng dần biến mất một cách phi thường, cứ biến đổi biến đổi, cuối cùng lại biến thành Lý Hoả Vượng y đúc.
Hai Lý Hoả Vượng kia nói chuyện.
“Haha! Họ nói dối người khác để lừa gạt tà ma, cái đó lỗi thời quá rồi. Lần này ta nghĩ ra một thủ thuật mới, lừa chính bản thân! Thế nào, Hồng Trung lão đại, nói ra, chiêu này là ta học được từ ngươi.”
---
Trong sân nhà nông u ám, Lý Hoả Vượng che mũi dao nhô ra trước ngực với đôi tay run rẩy, kinh ngạc nhìn Lý Hoả Vượng giống hệt mình trước mặt.
“Ngươi...Ta…!”
Tình thế hỗn loạn đột ngột xuất hiện khiến đầu óc của hắn quay cuồng, một hồi là Hồng Trung trong lời nói của đối phương, chốc lại là số phận sắp chết của mình.
Ngay khi Lý Hoả Vượng sắp chạm đất, các sư huynh sư đệ khác vội vàng chạy đến bên cạnh Lý Hoả Vượng, hốt hoảng đỡ lấy hắn.
Những chiếc móng dài màu đen run rẩy chạm vào mũi dao trước ngực Lý Hoả Vượng, nhưng còn chưa kịp chạm vào, chúng lập tức rụt lại, nặng nề gõ vào mặt trống trắng nõn kia.