Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 465: Sự Thật




Hắn cẩn thận cắt lớp đầu tiên, sau đó lại cắt lớp thứ hai, lúc này Lý Hoả Vượng chuyên tâm làm giống như một tay thợ thủ công.

Thời gian chậm rãi trôi qua, vẻ mặt của Lý Hoả Vượng càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, khuôn mặt của đối phương đã sắp bị hắn lột ra hết, nhưng hắn chẳng tìm thấy gì ngoài khuôn mặt này!

“Ngươi...ngươi thật sự không phải Toạ Vong Đạo sao?”

Lý Hoả Vượng nói với Trần Đui đang thở dốc trước mặt.

Lúc nãy hắn còn cho rằng người này đang gieo rắc mối bất hoà, nhưng bây giờ chứng cứ rõ ràng rành mạch đang ở trước mặt, Lý Hoả Vượng phải công nhận sự thật rằng dường như hắt đã phạm sai lầm.

“Ta...Ta đi gặp bà nội của ngươi.”

Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Trần Đui đang chửi mình, trái tim Lý Hoả Vượng thắt lại, hắn nhanh chóng nói với người phụ nữ với tấm khăn trùm đầu cô dâu màu đỏ giống như chị em sinh đôi đứng bên cạnh:

“Miểu Miểu, nhanh lên! Mau thỉnh Bạch Tiên gia giúp chữa trị cho hắn!”

Sau một trận luống cuống tay chân, Lý Hoả Vượng nhìn khuôn mặt đã bị mình lột bong ra đã được khâu lại.

“Thật sự xin lỗi, tiền bối, tình thế ban nãy, ta thật sự không thể phân biệt được. Trí Kiên, nhanh cởi trói cho hắn.”

Nếu như hắn ta nói đúng, có nghĩa là có điều gì đó không ổn với con búp bê đầu to, Toạ Vong Đạo là hắn, đây có thể là một trò chơi do đối phương dàn dựng.

Trần Đui bị thương nặng vừa có được tự do, giống như một con khỉ sợ hãi, hắn ta tránh xa khỏi Lý Hoả Vượng và những người khác.

Yếu ớt, hắn choáng váng dựa vào tường, nhìn theo hướng bước chân:

“Toạ Vong Đạo các ngươi đang giở trò gì vậy? Ngươi cho rằng ta sẽ tin các ngươi sao? Đừng có nằm mơ!”

Sau đó, hắn chật vật đứng lên, nhưng với cơ thể đang thương tích thế này, việc đứng dậy là rất khó khăn.

“Trần tiền bối, ngươi nghe giải thích đã.”

Lý Hoả Vượng ngăn Trần Đui trước mặt.

“Tình thế bây giờ mà còn giải thích kiểu gì nữa? Tiểu tử ngươi chẳng lẽ muốn nói vừa nãy là hiểu lầm ư? Nếu ngươi muốn ta tin ngươi, được! Ngươi cút đi nhanh lên, càng tránh xa ra, ta càng tin ngươi!”

Đang nói chuyện qua lại bỗng nhiên hai người đồng thời cùng im bặt tiếng, đồng loạt nhìn về hướng phía xa nơi ngôi miếu của làng, có một bóng người đang đứng xiên vẹo ngay cổng vòm hình tròn.

Đó là Bồ tát Bùn, nửa người ẩn trong bóng tối, nửa người để lộ dưới ánh trăng, hắn đứng yên ở đó, bất động, dùng lỗ đen trên mặt nhìn chằm chặp vào đám người Lý Hoả Vượng.

“Hay rồi! Các ngươi thấy chưa!! Ngươi đánh ta thành ra như vậy, mấy con quỷ bùn đó đều thấy rồi! Chúng sẽ thừa dịp ta bị thương để giết ta! Lần này chết hết cả lũ!”

Giọng nói vừa chấm dứt, phía sau lưng Bồ Tát Bùn, mười tám vị La Hán trong miếu thờ chậm rãi bước ra.

Mỗi bước đi, bùn trên người đều nứt ra một lớp, trong khe nứt ẩn hiện một đôi mắt kép lờ mờ.

---

“Cheng!”

Thanh kiếm màu xanh xám được rút ra, Lý Hoả Vượng đứng ngăn giữa Trần Đui và đám đằng đó.

“giết chết bọn chúng!”

Theo lệnh của Lý Hoả Vượng, những người khác đồng loạt chuyển hướng sang những thứ giấu trong bức tượng đất.

Lý Hoả Vượng tự tin rằng hắn có thể đối phó với họ, vì ngay cả Trần Đui cũng có thể đối phó với những thứ quỷ quái này, bản thân còn đánh bại được Trần Đui, chẳng lý nào hắn không thể làm được điều đó.

“Rầm..rầm..rầm!”

Cao Trí Kiên với những bước chân nặng nề nện xuống đất, lao thẳng về phía họ, như một người sắt đυ.ng đâu đổ đó trong chớp mắt.

Song, dù những bức tượng đất ấy bị Cao Trí Kiên đâm ngã bao nhiêu lần, chúng đều sẽ chậm rãi đứng dậy trở lại, còn hơn thế, chúng bắt đầu phản hướng bao vây đối phương.

Một đám người nhanh chóng xông tới giải vây cho Cao Trí Kiên, nhưng tình hình cũng không cải thiện được bao nhiêu, dù tượng bùn có ngã xuống thế nào thì họ cũng sẽ đứng lên, ngay cả hai thanh kiếm của Lý Hoả Vượng cũng không có gì khác biệt.

“Đỡ ta dậy! Trả chiếc gương lại cho ta!”

Nghe thấy giọng nói của Trần Đui đang vật vờ trên mặt đất ở đằng xa, Lý Hoả Vượng nhanh chóng xoay người như một con chim én, rời khỏi chiến cục.

Trước tiên hắn liếc nhìn Trần Đui, ngay sau đó đá chiếc sọt tre bên cạnh đến tay hắn.

Trần Đui lập tức lấy ra chiếc Gương Bát Quái, đưa đầu ngón trỏ và ngón giữa vào miệng cắn, khẩn trương dùng máu chảy trên ngón tay vẽ lên mặt gương.

“Linh quang vĩnh chiếu, kính tại hồn tại, kính diệt hồn tiêu vô uý vô cụ, tuỳ ngô lệch chiêu, càn khôn chính khí tạp phú lưu hình, kim thạch nan khải, sở chí tinh thành! Mở!”

Vệt máu trên mặt Gương Bát Quái trong nháy mắt liền phát ra thứ ánh sáng đến chói mắt.

Những tia sáng ấy chiếu sáng toàn bộ quang cảnh u ám, đến khi ánh sáng chạm đến đám tượng đất, bọn chúng đồng loạt giống như tuyết gặp mặt trời, tan ra.

Đợi đến khi những thứ đó hoàn toàn biến mất khỏi mặt đất, Trần Đui có vẻ hao tổn rất nhiều sức lực, sắc mặt trắng bệch, nằm rạp trên mặt đất.

Lý Hoả Vượng nhanh chóng đỡ hắn ta dậy cẩn thận:

“Đa tạ, Trần tiền bối.”

“Ngươi...Ngươi tránh ra!! Ta vẫn không thể tin tưởng ngươi!”

Trần Đui nói thì nói như thế, nhưng lại không hề có ý cự tuyệt cái đỡ của Lý Hoả Vượng.

Lúc này, Lý Hoả Vượng trông thấy có người đang nhìn trộm từ ngõ hẻm và sau song cửa sổ, nếu không rời đi, e là người của toàn bộ thôn đều sẽ chú ý đến mình.