Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 464: Lừa?




Chiêu thức này vô cùng quỷ quyệt, nhưng dưới sự yểm hộ của đạo linh, hầu như không có bất kỳ âm thanh gì.

Nhưng ngay khi đầu gậy vô cùng mảnh mai chuẩn bị đâm thủng, cơ thể Lý Hoả Vượng bất ngờ quay lại, chuôi kiếm phía sau di chuyển tới, chặn đầu gậy.

Tuy đã bị chặn lại, nhưng lực lớn đến mức trực tiếp đẩy Lý Hoả Vượng ra xa mấy mét.

Cùng lúc đó, Du lão gia đã mai phục trên mặt đất, từ từ bay lên, bao vây Trần Đui.

Lý Hoả Vượng tròn xoe hai mắt, vừa đứng lên, há mồm tức giận muốn nói gì đó, không ngờ đối phương lại lên tiếng trước.

“Hừ hừ! Toạ Vong Đạo! Đám các ngươi là đồ dối trá! Ngươi thật sự nghĩ, Trần Đui ta sẽ tin chuyện ma quỷ của các ngươi sao? Kẻ mù ta vốn không xin viện trợ, đồ khốn khiếp nhà ngươi, từ đâu chui ra!”

---

Lý Hoả Vượng nghe thấy Trần Đui đứng trước mặt nói ra những lời này, hắn như bị nghẹn trong cổ họng.

“Ý gì đây? Hắn nghi ngờ ta là Toạ Vong Đạo? Hắn vốn dĩ không xin cứu binh?”

Lý Hoả Vượng trong giây lát đầu óc chỉ toàn những suy nghĩ. Con búp bê đầu to mời hắn gia nhập Giám Thiên ti, trong lòng hắn lập tức vô cùng nghi ngờ.

Không có sự điều khiển của Lý Hoả Vượng, Du lão gia lơ lửng trên không như con sứa, cứ đứng yên ở trên không trung mà khống có bất kỳ chuyển động nào.

“Không đúng!”

Biểu hiện của Lý Hoả Vượng trở nên dữ tợn, nghe theo tiếng rung chuông của hắn, tám vị Du lão gia lập tức đi xuống, bay tới chỗ Trần Đui:

“Đúng hay sai gì ta cũng muốn thấy bằng chứng! Ta không thể bị mắc lừa đối phương được!”

Tuy Trần Đui bị mù, nhưng hắn dường như có thể cảm nhận được vị trí của tám vị Du lão gia, trực tiếp tránh được một đòn tấn công trực diện bằng Thiết Bản Kiều, vươn tay ra nhnah chóng chộp lấy chiếc sọt tre sau lưng, chiếc gương hình dáng giống bát quái trong nháy mắt xuất hiện trong tay hắn.

“Thiên thanh địa minh, âm trọc dương thanh!”

Một luồng ánh sáng hiền hoà từ trong đó bắn ra, quét qua không trung giống như một thanh trường kiếm, quét trúng Du lão gia khiến bọn họ đồng loạt tan thành mây khói.

Hắn lại lần nữa quét qua phía bên cạnh, hai vị Du lão gia trong nháy mắt bị cắt ngang lưng.

Ngay khi hắn đang chiếu tấm gương vào vị Du lão gia còn lại, hắn đột nhiên cảm giác thấy trên đầu xuất hiện một luồng sát khí.

Đã quá muộn, Lý Hoả Vượng bao bọc trong luồng sát khí, và thanh kiếm trong tay hắn chỉ cách cổ của Trần Đùi nửa trượng.

Thế nhưng, khoảnh khắc tiếp theo, đầu của Trần Đui giống như con ba ba, rụt vào bên trong.

Ngay khi lực mới của Lý Hoả Vượng không còn, lực cũ chưa được hình thành, một bàn tay to vươn ra từ cái lỗ mà lẽ ra đầu hắn phải vươn ra lại, nắm chặt cổ tay đang cầm kiếm của Lý Hoả Vượng.

Lý Hoả Vượng đột ngột rút tay ra, không những không thoát khỏi Trần Đui, ngược lại còn để cho đối phương tiến lại như một con ngựa trên dốc.

Lợi dụng sức kéo của Lý Hoả Vượng, Trần Đui giơ cây gậy tre trên tay, đâm thẳng vào ngực hắn.

Nhưng hành động này của hắn đã thất bại, Du lão gia còn lại đã quay lại để giải vây cho Lý Hoả Vượng.

Nhất thời, hai bên đánh qua đánh lại, cục diện vô cùng căng thẳng.

Tuy nhiên, tình thế sẽ không tiếp tục căng thẳng như vậy, bởi Lý Hoả Vượng đã nương tay.

“Lý sư huynh! Chúng ta tới giúp ngươi!”

Bạch Linh Miểu, Cao Trí Kiên và những người khác ở xa chờ đợi, đồng loạt rút vũ khí, tiến đến tấn công Trần Đui.

Chỉ một mình Lý Hoả Vượng hắn đã đấu không lại, giờ lại thêm bốn người nữa, Trần Đui chắc chắn không phải đối thủ, kết cục đã an bài.

“Phốc!”

Một cây kim dài quấn trên sợi tóc trắng ghim vào tay phải đang cầm cây gậy của Trần Đui, ngay lập tức năm ngón tay của hắn như những ngọn nến tan chảy, trượt xuống cùi chỏ.

Không cầm được binh khí, trong lòng Trần Đui vô cùng hoảng sợ, ngay sau đó, hắn cảm thấy tối tăm, gió mạnh mang theo mùi máu tanh không ngừng thổi tóc hắn bay bay.

“Hỏng việc rồi!”

Trái tim của hắn hẫng một nhịp.

“Trí Kiên! Đừng giết hắn!”

Ngay lúc giọng nói của Lý Hoả Vượng vang lên, Trần Đui rất nhanh lập tức liền cảm nhận được một luồng gió mạnh đập về phía cánh tay của mình.

Đi cùng với tiếng xương gãy, cây chuỳ trong tay Cao Trí Kiên đập mạnh vào cánh tay của Trần Đui.

Xuân Tiểu Mãn lao tới, đá bay cây gậy trên tay Trần Đui, cầm lấy sợi dây xích do Cao Trí Kiên ném ra, rồi nhanh chóng trói Trần Đui lại.

“Các ngươi nhìn thấy không? Các ngươi có nhìn thấy không? Hì hì! Cái tên mù kia chết với ta chắc rồi!”

Lý Hoả Vượng không thèm để ý đến màn khoa trương của Cẩu Oa, đi thẳng tới chỗ Trần Đui:

“Ngươi là điều tử hay bính tử? Chúng ta bây giờ có thể nói chuyện với nhau.”

“Khạc! Phụt!”

Một ngụm đờm máu bay về phía Lý Hoả Vượng, nhưng hắn dễ dàng né được.

Cao Trí Kiên nắm đấm to bằng bao cát tát vào mặt Trần Đui, mũi bị vẹo, răng mất vài chiếc.

“Đừng thô lỗ như thế.”

Lý Hoả Vượng ngăn cái tát của Cao Trí Kiên lại, hắn hỏi Trần Đui một lần nữa:

“Ta sẽ hỏi lại, ngươi là ai?”

“Ta là ông nội nhà ngươi!”

Trần Đui mặt đỏ bừng bừng, Lý Hoả Vượng cúi đầu lấy ra từ trong túi tra tấn dưới vạt áo một cây thương nhỏ mỏng như cánh ve sầu.

“Ngươi không nói cho ta biết cũng không sao, vậy ta phải tự tìm hiểu lấy thôi. Giúp ta đỡ đầu hắn, đừng để hắn rút vào.”

Cùng với tiếng hét thất thanh của Trần Đui vang lên, trường thương cắt xéo vào da hàm dưới của hắn.