Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 463: Cách




“Ta sờ, Trần Đui ta lần đầu tiên sờ xương cho ác ma, đừng nghĩ xương đó dáng dấp giống người, nhưng đoán xem? Ba khuôn mặt đó đều chết đột ngột cùng lúc!”

“Lúc đó, ta liền cầm cọc của mình đâm vào người của họ, kết quả là đâm chết một người, đâm bị thương một người.”

“Xong, Trần Đui ta liền suy nghĩ, bản thân giúp người Cam Nguyên thôn trừ tà ma, họ có thế nào thì cũng phải mời ta ăn bữa cơm chứ, kết quả thế nào ngươi đoán xem? Họ chẳng những không mời, mà còn cầm cuốc với đòn gánh ra đánh đuổi ta đi!”

“Sau một hồi chờ họ quay về, ta mới biết, người trong thôn này đều bị tà ma làm cho mê muội. Trừ khi những linh hồn ma quỷ này được giải quyết sạch sẽ, bằng không bọn họ sẽ không khá hơn đâu.”

“Vậy nên, bây giờ mỗi lần trời tối, chờ họ đi ngủ hết, ta mới chạy vào thôn thay trời hành đạo.”

“Nhưng, ngươi cũng thấy đấy, họ nhây như đám cá chạch. Có những lúc, bọn chúng còn muốn mai phục Trần Đui ta đấy, chẳng qua là bị ta nhìn thấu thôi.”

Nói một hồi lâu sau, Trần Đui cũng khô mồm, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay múc nước từ hố bùn nhỏ in hình móng bò, rồi uống.

Cảm giác cổ họng đã thoải mái hơn chút, hắn quay đầu lại nói với Lý Hoả Vượng:

“Tiểu tử, ta nói nhiều như vậy, ngươi có nghe không? Trông ngươi có vẻ hơi sốt ruột.”

Ngay sau đó, giọng nói của Lý Hoả Vượng từ bên kia truyền đến tai của hắn:

“Vãn bối nghe rất rõ, tiền bối yên tâm, ta đang nghĩ làm cách nào để ép họ lộ diện.”

“Được, nhanh lên, lần sau nhận việc phải tìm người gần hơn, cách này phiền phức quá.”

Trần Đui lại ngồi trên phiến đá rêu, quay lại lấy ra từ sọt tre sau lưng một chiếc gương soi trông giống hình bát quái, cẩn thận lau nó bằng vải, rồi đặt nó trở lại.

“Tiền bối, ta nghĩ ra cách này, những con ma con quỷ bùn này, bình thường nơi bọn chúng đi tới đó lâu nhất là nơi nào?”

“Miếu Bồ Tát Bùn, chẳng biết vì sao mà họ thích đến chỗ Miếu Bồ Tát Bùn nhất.”

“Chúng ta liền đi đến Miếu Bồ Tát Bùn trước.”

“Nhưng phải nhanh lên, nếu trời sáng, những con dân ngu ngốc kia sẽ lại tới quấy rầy. Ngươi nói xem, đến lúc đó, giết cũng không được, mà không giết cũng không xong.”

Trần Đui nói xong. hắn tiếp tục dùng cây gậy trong tay gõ xuống đất, đi theo tiếng bước chân của Lý Hoả Vượng, lại đi về phía ngôi làng.

Ban nãy còn đông đúc, bây giờ trời càng tối hơn, trong thôn giờ không có lấy một bóng người. Trên lối đi giữa các ngôi nhà, chỉ có những con đom đóm nhỏ thắp sáng con đường cho họ.”

Bỗng nhiên vẻ mặt của Trần Đui trở nên nghiêm nghị, hắn chống tay xuống đất, trực tiếp bò xuống đất, tập trung lắng nghe.

“Nhĩ tiểu tử coi chừng, có người đang tới, âm thanh này có gì đó không đúng, ở trong thôn ta chưa bao giờ nghe qua, tổng cộng có bốn người, hai nam hai nữ, một nam nhân trong đó có cái đầu rất lớn, có vẻ như là mặc giáp!”

Lý Hoả Vượng nhìn quanh vài lần, đáp lại với vẻ mặt nghiêm trọng:

“Đã quá nữa đêm bỗng nhiên lại xuất hiện bốn người ở xứ khác, hẳn là không có ý đồ tốt, ta sẽ chiếu cố họ.”

Không đợi Trần Đui trả lời, Lý Hoả Vượng liền xông tới.

Trần Đui chưa vội đứng dậy, hắn vẫn không ngừng nằm sấp trên mặt đất, tiếp tục lắng nghe những âm thanh này.

Trong quá trình nghe, hắn nghe thấy tiếng họ dần dần chuyển hướng rời khỏi thôn.

“Tiền bối, ta về rồi, những người đó đã bị ta làm chướng nhãn pháp, dẫn ra khỏi Cam Nguyên thôn.”

Lý Hoả Vượng quay lại, nói với lão già mù trước mặt.

“Đi thôi, mau đi mau đi, mấy người đó càng nhiều thì càng thêm phiền phức.”

Lý Hoả Vượng gật đầu, vội đuổi theo.

Khi thời gian đã điểm canh hai, hai người họ đã đến trước Miếu Bồ Tát Bùn. Nói là trước mặt, nhưng cũng không gần, ở tận đầu ngõ.

“Chỉ có thể gần được như vậy, ngươi mà tiến lại gần nữa liền đánh cỏ động rắn. Nếu ban nãy ngươi mà đi vào, ngươi sẽ bị bọn chúng để mắt.”

Lý Hoả Vượng ước tính khoảng cách rồi gật đầu một cái, đồng thời lấy ra đạo linh từ trong ngực mình:

“Tiền bối, xin hãy thứ lỗi, một lúc nữa có thể sẽ ầm ĩ một chút.”

Lý Hoả Vượng nói xong lập tức rung chuông, tiếng chuông chói tai như một đợt sấm dài nổ vang bên trong Cam Ngueyen thôn.

Theo lực lay đầu của Lý Hoả Vượng, Du lão gia trước mắt nhanh chóng chia làm tám.

Lý Hoả Vượng vươn tay lấy một cục bùn dưới đất, nhét vào miệng rồi nói với tám vị Du lão gia:

“Dịnh thiếu hôn! Chí nhiễm hiệp thao đơn!”

Du lão gia với nhiều đường nét nhanh chóng gật đầu, đồng loạt lặn xuống đất.

Chuyện gì xảy ra sau đó, Trần Đui hoàn toàn không nghe thấy, bởi âm thanh chói tai đã hoàn toàn bao vây lấy hắn.

“Nhĩ tiểu tử, cách này của ngươi không được đâu! Ngươi sẽ đánh thức mọi người trong làng mất!”

Hắn hét to về phía tiếng chuông.

“Đừng lo, Trần tiền bối! Mặc dù ồn ào thế này nhưng sẽ sớm đuổi được họ ra ngoài!”

Lý Hoả Vượng nắm đạo linh trong tay, lắc mạnh hơn.

Trần Mù lảo đảo đi tới chỗ Lý Hoả Vượng, khi đến phía sau lưng, hắn cảm thấy như thể cây gậy chạm phải vật gì đó trên mặt đất, thế rồi hắn vội vàng cúi xuống nhặt lên.

Đang lúc cúi người, một tia sáng lạnh lẽo loé lên, hắn giơ cây gậy trúc trong tay đâm vào bên hông Lý Hoả Vượng.