Lý Hỏa Vượng khiến cho hư thể và thực thể của mình sai vị trí, sau đó hắn đi dọc theo con đường hẹp quanh co dưới gốc cây liễu ở đầu thôn chậm rãi đi vào bên trong.
“Lại...nhân...phong...”
Huyễn thính chợt xuất hiện cũng không khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy kinh ngạc nữa, hắn dùng sức lắc lắc đầu, nhìn về phía hòa thượng kẹt ở trong cây bên cạnh.
“Nhìn ta làm gì? Cũng không phải là ta nói.”
“Suỵt...”
Lý Hỏa Vượng thả ngón tay đặt bên mép xuống, hắn thả chậm bước chân từ từ đi vào bên trong thôn Cam Nguyên.
Tâm tư của hắn hoàn toàn không đặt vào huyễn thính nữa, toàn bộ đều tập trung vào nguy cơ trước mắt này.
Không lâu sau, Lý Hỏa Vượng phát hiện hình như cả thôn Cam Nguyên đang ăn mừng chuyện gì đó, câu đối ở trên tường còn có môn thần ở trước cửa cũng đều được đổi mới rồi, ngay cả quần áo trên người cũng được đổi sang một bộ mới.
Lý Hỏa Vượng đứng trên một cây to treo đầy vải đỏ, hắn lặng lẽ nhìn chăm chú toàn bộ bên dưới, trước mắt thì hắn vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường cả.
Một lúc lâu sau, tình huống xảy ra biến hóa, các thôn dân ăn mặc chỉnh tề, ăn bữa cơm phong phú chợt tụm ba tụm năm chạy về phía cuối thôn.
Trên đường đi, tâm tình của các thôn dân dường như rất tốt, họ cười đùa nói chuyện dọc đường giống như không có gì bất thường cả.
Lý Hỏa Vượng đi theo những người này đến cuối thôn.
Đến phía trước một ngôi miếu thì họ dừng lại.
Giọng nói của mọi người cũng nhỏ hơn rất nhiều, mấy đứa con nít ồn ào đều bị người lớn trong nhà kéo qua rồi tét vào mông bọn nhóc.
Mỗi một người đứng ở đó đều đang chờ đợi cái gì đó.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang do dự coi có nên lén lút đi vào trong ngôi miếu kia nhìn thử một chút hay không thì trong cánh cổng hình vòm đen thui kia thì có một pho tượng bùn màu nâu lắc lư được đưa ra ngoài.
Nhìn từ dáng vẻ của cái bình trong tay tượng bùn kia, đây rõ ràng giống như tượng của Bồ Tát vậy, hơn nữa còn là Bồ Tát bùn.
Nhưng mà mặt của Bồ Tát không hề có chút nào gọi là mặt mày hiền hậu cả, tượng bùn Bồ Tát kia giống như trải qua một trận mưa xối xả.
Toàn bộ ngũ quan trên mặt đều tan ra, đều bị kéo dài đọng lại trên mặt, chỉ để lại hai cái lỗ đen không theo quy tắc nào cả.
“Ôi! Ôi!!”
Tất cả người ở thôn Cam Nguyên rối rít vây lại, giúp đỡ nâng Bồ Tát lên, bắt đầu đong đưa đi vòng quanh cả thôn.
“Bồ Tát bùn...”
Nhìn hai lỗ đen trên mặt tượng Bồ Tát bùn kia, Lý Hỏa Vượng cau mày tự lẩm bẩm nói.
Lý Hỏa Vượng cứ như vậy đứng ở trên ngọn cây nhìn các thôn dân liên tục lắc lư Bồ Tát bùn kỳ lạ kia, đi từng vòng quanh thôn Cam Nguyên.
Mỗi khi đi qua một vòng, cơ thể của Bồ Tát cũng sẽ khoác nhiều hơn một tấm lụa đỏ. Khi mặt trời treo lên cao, cơ thể của Bồ Tát bùn kia đã được khoác lên một lớp hồng sa thật dày.
Bồ Tát bùn màu đỏ lần nữa được mang đến thôn miếu bên cạnh, lắc lư đưa vào bên trong miếu thờ kia.
Mới vừa đưa vào, nhưng lại được đưa ra khỏi miếu cùng với những tiếng la hét, sau đó trong tiếng ồn ào của tất cả mọi người, lại được mang vào trong miếu lần nữa.
Cứ mang vào rồi lại đưa ra như vậy, sau khi qua lại tổng cộng ba lần, lúc này họ mới đặt Bồ Tát bùn vào trong miếu thờ, bắt đầu thắp hương dập đầu tế bái.
Vốn dĩ Lý Hỏa Vượng cũng muốn vào xem thử, xem xem rốt cuộc phía bên trong miếu như thế nào.
Nhưng mà các thôn dân ở bên trong miếu chật như nếm cối, đến nỗi Lý Hỏa Vượng ẩn thân cũng không có chỗ đặt chân, hoàn toàn không đi vào được.
Mặt trời dần ngả về tây, họ cũng vui vẻ đi về nhà mình.
Khi sắc trời chuyển đen hoàn toàn, ngay cả Tế Công còng lưng của miếu kia cũng khóa cửa đi ngủ rồi, lúc này Lý Hỏa Vượng mới chậm rãi nhảy từ trên cây xuống.
Không lâu sau, cùng với tiếng kẽo kẹt thanh thúy, ổ khóa đồng kia bị gãy thành hai nửa, cánh cửa đang đóng chặt bị mở ra một kẽ hở.
Trong lúc ánh trăng bên ngoài xuyên thấu qua kẽ hở soi chiếu vào bên trong thôn miếu đen thui kia, Lý Hỏa Vượng ở bên ngoài cửa đã nắm lấy chuôi kiếm Tử Tuệ Kiếm.
Nếu nói thật sự Tọa Vong Đạo thật sự muốn làm ra chuyện như này, vậy dù nghĩ như thế nào thì họ đều có khả năng làm theo biện pháp này.
“Kẽo kẹt” một tiếng, Lý Hỏa Vượng ẩn thân đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào bên trong.
Vì hương khói cho nên toàn bộ bên trong ngồi miếu tràn ngập mùi đàn hương nồng nặc, mà vị Bồ Tát bùn bị hòa tan ngũ giác kia như ẩn như hiện ở trong bóng tối.
Bên trong miếu không chỉ có Bồ Tát bùn mà hai bên miếu thờ đều là những bước tượng bùn, chẳng qua không phải là Bồ Tát mà là tượng của mười hai vị La Hán.
Bồ Tát không có mặt mà mười hai vị La Hán lại có mặt, họ đứng ở nơi đó hoặc là giận hoặc là hân, hình dáng vô cùng chân thật. Đứng ở trong miếu thờ có cảm giác như bị người khác đưa mắt nhìn vậy.
Mà Bồ Tát bùn được mang đi trước đó được họ đặt ở giữa miếu thờ, ngồi trên đài hoa sen bằng đá.
Hương trong lư hương trước mặt đều được đốt sạch, toàn bộ hương đều dâng cho hắn.