Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 461: Miếu




Nửa bên trái và nửa bên phải của Bồ Tát ở giữa miếu vừa vặn dựng hai pho tượng bùn giống vậy.

Hai pho tượng bùn này có ngũ quan, mà suy đoán từ hình dáng cùng đầu thì vừa đúng là một đồng nam đồng nữ ngồi dưới Bồ Tát.

Miếu không lớn, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đã quan sát xong, hắn không có bất kỳ phát hiện nào nên cuối cùng hắn lại đặt sự chú ý của mình vào vị Bồ Tát khoác lụa đỏ kia.

Bồ Tát bùn không cao mấy, thoạt nhìn cũng chỉ có hai thước nhưng vì cái đài sen dưới người rất cao cho nên Lý Hỏa Vượng đứng ở nơi đó phải ngẩng mặt lên nhìn.

Trong miếu thờ mờ tối không có tia sáng có một vị Bồ Tát ngũ quan bị hòa tan khoác hồng bào ngồi ở đó, cảnh tượng này muốn bao nhiêu kinh khủng có bấy nhiêu kinh khủng, chớ đừng nhắc đến chuyện Lý Hỏa Vượng sớm đã nhận định Bồ Tát này có vấn đề.

“Có muốn dứt khoát chém thẳng một kiếm qua rồi xem thử không?”

Trong lòng Lý Hỏa Vượng xuất hiện một ý nghĩ.

Ngay khi hắn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, hắn chợt nghiêng đầu nhìn về phía đồng nam đồng nữ bên ở hai bên Bồ Tát.

“Dáng vẻ vừa nãy của họ là như thế này sao? Hay là nói họ vừa mới chuyển động?”

Nhìn hai tượng bùn nhìn chằm chằm vào mình này, cơ thể Lý Hỏa Vượng ở trong bóng đêm yên tĩnh chợt cảm thấy lạnh lẽo.

“Ngươi...tới...”

“Ai!”

Giọng nói của tượng bùn khiến Lý Hỏa Vượng chợt quay người lại, nhưng mà sau lưng hắn lại không có gì cả.

“Khoan đã, vừa nãy là huyễn thính của ta, hay là...thứ gì đó trong miếu này phát ra?”

Lý Hỏa Vượng vừa nghĩ đến vấn đề này, hắn lập tức ngây người tại chỗ, trong lúc nhất thời hắn có chút không thể phân biệt rõ được.

---

Trong ngôi đền ngập mùi gỗ đàn hương mờ ảo và trầm mặc, Lý Hoả Vượng đứng trước ba pho tượng làm bằng đất sét, suy tư một vài thắc mắc ở trong đầu:

“m thanh này rốt cuộc là hiện thực hay hư ảo?”

Lúc mới vào thôn, Toạ Vong Đạo cũng không xuất hiện, khiến bản thân vô cùng mơ hồ.

Ngay khi Lý Hoả Vượng vẫn chìm trong những suy nghĩ, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, người tế lễ tóc bạc trắng cầm một chiếc đèn l*иg từ bên ngoài cửa miếu, thò ra nửa cái đầu.

Nương theo ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn l*иg, hắn quan sát bên trong ngôi đền, đặc biệt là để ý rất kỹ trên xà nhà.

Song, hắn đi một vòng cũng chẳng thấy một bóng người nào.

“Thật kỳ lạ, không có kẻ trộm, mà sao khoá lại bị phá?”

Người tế lễ lại lần nữa dò xét một vòng với vẻ đa nghi, rồi lấy ra một sợi dây gai, quấn chặt tay nắm cửa đầu cọp.

Hắn vừa định vào phòng ngủ tiếp, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn thấy không an tâm, hắn không chút chần chừ lấy chiếu từ trong phòng ra, nằm ngay cửa chính của miếu:

“Rồi, lần này sẽ không có tên trộm nào nữa.”

Mà Lý Hoả Vượng vừa nãy còn ở trong miếu đương nhiên sẽ không bị nhốt bên trong, hắn đã sớm lẻn ra ngoài, lúc này, hắn đang đứng trên nóc nhà bên cạnh, lặng lẽ theo dõi từng nhất cử nhất động của người tế lễ.

Nhưng ngoại trừ âm thanh vừa rồi, còn lại mọi thứ đều rất bình thường.

Nếu không phải trên tờ giấy nói rằng ở đây có dấu vết tồn tại của Toạ Vong Đạo thật, Lý Hoả Vượng thậm chí đã nghĩ đây chỉ là một ngôi làng bình thường.

Nếu như bản thân trước đó cứ đi đường, lúc đi ngang qua nơi này liền không chút ngần ngại mà phớt lờ nó.

Lại nghĩ đến âm thanh trước đó, lông mày của Lý Hoả Vượng càng níu chặt hơn.

“Như vậy không được, bây giờ chính ta ta còn không tin tưởng được, xem ra ta phải để Bạch Linh Miểu họ vào đây, để họ xem có âm thanh gì không.”

Nghĩ đến đây, Lý Hoả Vượng không còn do dự nữa, trực tiếp quay người đi xuống, ra khỏi làng.

Ngôi làng về đêm rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng chó sủa yếu ớt đằng xa, không có một âm thanh nào khác.

Trên con đường hẹp quanh co, những con đom đóm nhỏ bay lượn lên xuống trên bãi cỏ ở góc tường, Lý Hoả Vượng đang đi trên con đường ấy, nhưng càng đi, hắn càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Cảm giác này không phải là cảm giác có ánh mắt sắc bén nào đó đang nhìn mình, đó là một cảm giác khó tả.

Nhìn ngó xung quanh, hắn thấy phía sau không có một bóng người nào.

“Cái gì? Có người phát hiện ra ta sao?”

Lý Hoả Vượng đang đi thì đột ngột tựa lưng vào bức tường đất bên cạnh, từ từ di chuyển về chỗ rẽ phía trước.

Trong trạng thái vô hình, hắn ta di chuyển rất nhịp nhàng, nhưng không hề chậm chạp, tay đã nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng chém bất cứ ai ở chỗ rẽ.

Gần, càng lúc càng gần, tim Lý Hoả Vượng đập càng lúc càng nhanh.

Ngay lúc xoay người, Lý Hoả Vượng hít một hơi thật sâu, mím môi định rút kiếm ra, bỗng nhiên một bức tường đất màu vàng ầm ầm xuất hiện trước mặt Lý Hoả Vượng.

Nhìn bức tường trước mặt, Lý Hoả Vượng cảm thấy khó chịu, không biết đang phải đối đầu với cái gì.

Lý Hoả Vượng định quay lại, nhưng lại bị một đôi tay cứng như sắt chôn chân tại chỗ.

“Sao có thể! Ta hiện tại rõ ràng đã vô hình! Làm sao hắn ta có thể phát hiện được ta!”

Không để Lý Hoả Vượng nghĩ ngợi thêm, một giọng nói từ sau lưng vang lên:

“Suỵt! Đừng nhúc nhích! Để dụ họ một lát...một lát…”

Ngay khi giọng nói với tông giọng trầm phát ra, Lý Hoả Vượng sững người, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, theo chỉ dẫn của đối phương, trong đầu không ngừng suy nghĩ về danh tính của người trước mặt.