Sau khi sắp xếp xong suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn về phía những người khác.
“Trước đó không có thời gian nên chưa nói, bây giờ rảnh rỗi thì ta nói luôn, kẻ địch mà lần này chúng ta phải đối đầu chính là Tọa Vong Đạo.”
“Nói đơn giản thì họ chính là một đám lừa gạt, một đám lừa gạt có bản lĩnh cao cường.”
“Còn nữa, các ngươi phải nhớ kỹ, Tọa Vong Đạo có thể thay đổi khuôn mặt, cẩn thận đến gần tất cả mọi người, nếu không để ý có thể trúng kế của hắn.”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, mọi người vội vàng buông việc của mình xuống bắt đầu chuyên chú lắng nghe.
Quá khứ luôn là gặp kẻ địch một cách bị động, nhưng lần này họ lại chủ động tìm đến phiền toái, mọi người có mặt ở đây trong sự căng thẳng còn có chút kích động.
Hỏa Vượng cố gắng nói cho họ biết tất cả thông tin chi tiết nhất về Tọa Vong Đạo.
Họ chính là người giúp đỡ mình, bây giờ họ biết càng nhiều thì có lẽ tương lai cũng càng có ích hơn.
Ngay khi họ lắng nghe nhập thần, trước mặt đột nhiên vang lên từng trận tiếng vó ngựa.
Không lâu sau, từng hàng chiến mã cường tráng ngăn cách Lý Hỏa Vượng cùng với người người đi bộ trên đường khác ở bên ngoài đường lớn.
“Ôi chao, đây là đại nhân vật từ đâu đến vậy nhỉ.”
Trong mắt Cẩu Oa tràn ngập vẻ tò mò.
Xuyên qua kẻ hở của chân ngựa, đầu tiên Lý Hỏa Vượng nhìn thấy lệnh bài lớn bị vệ binh giơ cao né tránh.
Phía sau lệnh bài là bốn cái cồng chiêng gõ, phía sau cồng chiêng gõ lại là một đám đàn ông khí chất âm nhu không cần thiết.
Ở phía sau hơn một trăm người đàn ông không cần thiết kia, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một chiếc xe ngựa sang trọng giống như một căn phòng nhỏ vậy.
Một tên mập mặc áo hoàng bào, phía trên ngón tay cái mập mạp đeo nhẫn ngọc ngồi ở chính giữa chiếu ngọc đang ngủ ngáp, đây hẳn là chính chủ rồi.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang ngắm lá cờ có bốn móng rồng màu vàng kia thì một cụ già ở bên cạnh nói với cháu trai mình:
“Vương gia ra ngoài đi tuần rồi, mau quỳ xuống đi, nhanh lên.”
“Đây chính là vương gia thành Ngân Lăng?”
Lý Hỏa Vượng cẩn thận đánh giá tên mập đang ngủ ngáp kia, bên cạnh tên mập còn có một người phụ nữ đang quỳ ở đó quạt mát cho hắn.
Nhìn hoa văn màu xanh đen của gốm sữ Thanh Hoa trên mặt nàng, rõ ràng các nàng xuất thân từ Linh Lung Tháp.
Chờ đến khi hắn tỉnh hồn lại thì phát hiện người bên cạnh mình đều đã quỳ xuống hết rồi, ngay cả Bạch Linh Miểu và Cẩu Oa cũng giống như vậy, hắn ngồi trên xe ngựa vô cùng khó coi.
“To gan! Kẻ nào dám không quỳ?”
Mấy tên kỵ binh với ánh mắt bất thiện treo đao ở bên hông nhanh chóng vây quanh Lý Hỏa Vượng.
Không đợi Lý Hỏa Vượng nói chuyện, họ đã rút đao bên hông ra.
Nhìn họ, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút sau đó hắn vươn tay lấy lệnh bài kia ra.
Khi nhìn thấy ba chữ Giám Thiên Ti, trên mặt những người đó lập tức thay đổi, vội vàng thu hồi vũ khí lại.
“Đại nhân, đắc tội rồi xin đại nhân tha tội!”
Hai tay kỵ binh ôm quyền với Lý Hỏa Vượng, xoay người dẫn những người khác rời đi.
Nhìn bóng lưng họ rời đi, không biết tại vì sao khi Lý Hỏa Vượng nghĩ đến chuyện Giám Thiên Ti lại vì những người này mà củng cố địa vị thống trị, trong lúc nhất thời trong lòng hắn dâng lên một trận buồn nôn.
“Người ở những nơi khác đều thay đổi rồi, tại sao thế giới điên rồ này không mang những người này điên theo luôn đi?”
Lý Hỏa Vượng nhìn tên mập kia thầm nói trong lòng.
“Tất cả đứng lên đi, không được quỳ nữa.”
Chờ sau khi Vương gia rời đi, thời gian ngắn sau đó đều là sóng yên biển lặng, thẳng đến khi đến ngoài thôn Cam Nguyên rồi cũng không có xảy ra chuyện gì cả.
Dưới chân núi của một ngọn núi lớn, thôn Cam Nguyên lần đầu tiên xuất hiện trước mắt Lý Hỏa Vượng là từng mảnh ngói màu xanh nối liền với nhau.
Nhìn từ kích thước thì đây chính là một thôn lớn bình thường, cũng không có gì khác biệt so với những thôn mà họ gặp trên đường.
---
Một cậu bé cưỡi trâu dắt theo chó của mình đi ra ngoài thôn, một vài đại cô nương và mấy nàng dâu đang giặt quần áo ở bên bờ sông, vẻ mặt của mỗi một người đều rất bình thường, khác biệt một trời một vực với huyện Thất lần trước.
Chỉ đơn thuần nhìn từ dáng vẻ bên ngoài thì thôn này không có gì đặc biệt cả.
Nhưng mà biểu hiện càng bình thường thì trong mắt Lý Hỏa Vượng lại trở nên rất bất thường.
Lý Hỏa Vượng lại cầm phong thư kia lần cầm xem thêm lần nữa, phía trên phong thư quả thật có viết nơi này có dấu vết Tọa Vong Đạo qua lại, nhưng mà phía trên lại không có viết rốt cuộc dấu vết đó là gì.
Nghĩ đến chuyện trải qua ở huyện Thất, Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nói với những người khác:
“Nếu nói Tọa Vong Đạo có khả năng ở bên trong, vậy trước tiên để ta len lén âm thầm đi vào kiểm tra một phen, tránh cho bứt dây động rừng.”
“Lý sư huynh, một mình người đi không sao chứ?”
Bạch Linh Miểu muốn nói lại thôi, biến đổi của Lý Hỏa Vượng không dấu được ánh mắt của người bên gối như nàng, vốn là gần đây Lý Hỏa Vượng có chút bình thường, hôm nay lại bắt đầu trở nên buồn vui thất thường rồi.
Nghĩ đến những giọng nói kia, Lý Hỏa Vượng không có giải thích gì hết. Với loại chuyện như này, giải thích càng nhiều thì sẽ chỉ khiến nàng càng thêm lo lắng thêm thôi.