Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 458: Lên Đường




Bạch Linh Miểu đi cùng mình thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể dẫn đứa con ghẻ trước mắt này theo.

Không chỉ hắn mà còn có Lữ gia ban, Dương Tiểu Hài cùng với những người phụ nữ không đi kia, những người này đều không thể đi theo được.

Những người này đều vô cùng phiền toái, trước tiên có thể tách ra tránh cho đến lúc đánh nhau lại gây thương tổn cho bọn họ.

Lần này không giống với những lần trước, trước đây mỗi lần đều là phiền phức tự tìm tới mình mà lần này lại là tự mình đi tìm phiền phức, đó dĩ nhiên muốn chuẩn bị sẵn sàng trước rồi.

Chờ sau khi Lữ Trạng Nguyên đi vào trong phòng, Lý Hỏa Vượng liền dặn ông ta dẫn theo người của Lữ gia ban còn có đám sư huynh đệ không có sức chiến đấu kia đi đến núi Ngưu Tâm trước, mà bản thân thì dẫn theo Bạch Linh Miểu, Cao Trí Kiên cùng với Tiểu Mãn, Cẩu Oa đi đến thôn Cam Nguyên.

“Tiểu đạo gia, ngươi yên tâm đi, lão đây vào nam ra bắc nhiều năm như vậy rồi, chút chặng đường này nhất định sẽ giúp ngươi dẫn người đi an toàn!”

Đầu đường nơi ngã tư người đến người đi ở bên ngoài thành Ngân Lăng, Lữ Trạng Nguyên vừa cứng rắn lôi Tú Tài đang ủ rũ cúi đầu vừa nói lời thề son sắt với Lý Hỏa Vượng.

---

Lý Hỏa Vượng hành lễ với Lữ Trạng Nguyên trước mặt:

“Làm phiền chủ gánh hát Lữ rồi, chờ đến khi đến được núi Ngưu Tâm rồi, ngươi dẫn những người này sắp xếp ổn thỏa chỗ ở trước, ta làm xong chuyện bên này sẽ lập tức chạy đến ngay.”

Lý do Lý Hỏa Vượng yên tâm để cho hắn dẫn đội đi chủ yếu là vì ở Đại Lương gần như không có chặn đường cướp của, nếu không thì hắn thật sự không dám làm vậy.

“Sư phó! Bây giờ ta đã có phép thần thông rồi, ngươi cho ta đi với!”

Lữ Tú Tài đương nhiên muốn đi cùng Lý Hỏa Vượng, nhưng mà chuyện này cho dù là Lý Hỏa Vượng hay là cha hắn đều không đồng ý.

Sau đó hắn lại nhìn về phía Tú Tài ở một bên:

“Cố gắng học chữ, không hiểu thì hỏi cha ngươi, mặc dù hắn không biết nhiều chữ nhưng chí ít thì cũng có thể biết được mấy từ, ngươi phải biết hết chữ thì mới có thể học tốt phép thần thông được.”

Nói xong, hắn liền dặn dò một ít chuyện vụn vặt với Triệu Ngũ và Dương Tiểu Hài đang ở trên xe ngựa.

“Lý sư huynh, ngươi yên tâm đi, mặc dù tay ta không thể xách vai ta không thể vác nhưng chỉ cần có Triệu Ngũ ta ở đây thì dù bạc hay là xe ngựa cũng sẽ không bị ít đi.”

Lý Hỏa Vượng nhìn hắn vừa định nói gì đó, vẻ mặt hắn chợt dữ tợn, nghiêng đầu trừng mắt nhìn về phía bên trái không một bóng người.

“Lý sư huynh, ngươi sao vậy?”

Sắc mặt Lý Hỏa Vượng lúc đầu âm trầm nhưng sau đó lập tức sáng sủa hơn:

“Không sao, nói đến đây thôi, nói nhiều nữa thì thành nói nhảm rồi, lên đường thôi.”

Hai đội vẫy tay chào nhau rồi mỗi người đi một ngả, càng lúc càng xa.

Lữ Cử Nhân ngượng ngùng thả tay xuống ôm lấy con trai mình, nói với Lữ Trạng Nguyên ở bên cạnh:

“Cha à, sao ta cảm thấy tiểu đạo gia...”

Vội vàng liếc mắt nhìn Triệu Ngũ một cái, Lữ Trạng Nguyên vội vàng chen miệng nói:

“Ôi chao, tiểu đạo gia muốn đi làm cái gì, ngươi quản được hắn sao? Có chút bản lĩnh thì quản con trai của ngươi trước đi.”

“Nếu ngươi có bản lĩnh thì bảo con trai ngươi có thể trở thành học trò đi, như vậy thì mộ tổ tiên nhà họ Lữ ta cũng có thể bốc khói xanh rồi.”

“Cha, lời này của ngươi thật là.”

Trên mặt Lữ Cử Nhân lộ ra một tia quẫn bách, hắn ôm lấy con trai mình không nói chuyện nữa.

Trên đường mòn dần dần gập ghềnh, đám người Lý Hỏa Vượng dẫn theo hai chiếc xe ngựa chạy về phía trước.

Vì ít người cho nên mỗi người đều có thể ngồi trên xe ngựa, không cần phải đi bộ, cũng nghỉ ngơi dưỡng sức cho chuyện tiếp theo.

Sắc mặt Lý Hỏa Vượng khó coi vẫn đang suy nghĩ về tiếng nỉ non hỗn loạn vừa nãy, tối hôm qua mình mới ăn Hắc Thái Tuế, tuy nhiên hôm nay vẫn có tiếng nói, điều này chứng minh giọng nói này không thể dựa vào Hắc Thái Tuế để áp chế được.

“Rốt cuộc thì chỗ nào có vấn đề chứ? Rốt cuộc ta làm sao vậy?”

Tâm tình bình tĩnh của Lý Hỏa Vượng lần nữa gợn sóng.

Các loại phỏng đoán đáng sợ không ngừng hiện lên trong lòng hắn.

Là Vương Vi đang dùng thuốc với mình sao? Hay là nói bệnh thần kinh của mình lại tái phái rồi? Không, ta không phải bị bệnh thần kinh! Chuyện này nói không chừng là một biểu hiện khác của Tâm Tố! Nhưng sự hiện diện của biểu hiện này là tốt hay là xấu đây?

Thời điểm Lý Hỏa Vượng nắm chặt quả đấm, một đôi tay mềm mại phủ lên mu bàn tay hắn.

Bạch Linh Miểu chưa nói cái gì cả, nàng cũng chỉ dựa sát vào nơi đó, thay Lý Hỏa Vượng làm dịu tâm tình phiền não kia.

Sau khi Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi thở ra, hắn lần nữa mở mắt ra, áp chế phiền não ở trong lòng xuống.

“Đừng nóng vội, chỉ là thỉnh thoảng xuất hiện một ít huyễn thính mà thôi, không có gì to tát cả. Ít nhất thì bây giờ nó chỉ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện huyễn thính, không ảnh hưởng gì đâu.”

“Trước đó có cái gì mà ta chưa trải qua? Chỉ là huyễn thính thông thường mà thôi, sợ cái gì.”

“Chuyện phiền phức thì lúc nào cũng có, bất luận rốt cuộc chuyện này do cái gì dẫn tới, ta cũng cần phải giống như Tâm Tố kia vậy, chuyện nào đến thì giải quyết chuyện đó trước.”

“Việc khẩn cấp trước mắt là phải thông qua khảo nghiệm của Tọa Vong Đạo, cái gì mà huyễn thính thì để sau đi.”