Bây giờ có vấn đề rồi, tiếp theo hoặc là mình đi xử lý Tọa Vong Đạo hoặc là cùng Bạch Linh Miểu về nhà trước, sau đó mới quay lại giải quyết hắn.
Nhưng chọn cái sau, Lý Hỏa Vượng lại không biết Tọa Vong Đạo có chờ mình không, nếu mình tới muộn thì sợ là sẽ để lại cục diện giống như huyện Thất trước đó vậy.
Nếu vậy, sợ là trong mắt của mặt nạ em bé, mình không tiện bàn giao cho lắm.
Lúc Lý Hỏa Vượng cau mày suy nghĩ xem có biện pháp nào vẹn cả đôi đường hay không, hắn liền nhìn thấy hai tay Bạch Linh Miểu bưng một cái bánh bò bọc lá sen đi vào.
Bánh bò màu trắng nhìn có vẻ rất xốp, hình dáng cũng làm thành hình dạng của con thỏ mắt đỏ, nhìn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
Sau khi nàng thổi thổi mấy cái, nàng liền cẩn thận cắn một miếng bánh bò, cảm nhận vị ngọt mềm trong miệng, khuôn mặt Bạch Linh Miểu lập tức lộ ra biểu cảm hạnh phúc.
Nhìn thấy nàng như vậy, lúc này Lý Hỏa Vượng mới kịp phản ứng lại, Bạch Linh Miểu cũng không lớn bao nhiêu cả, thật ra nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mà thôi.
“Lý sư huynh, ngươi ăn không? Ngọt lịm nhưng mà ăn ngon lắm.”
Bạch Linh Miểu mỉm cười đưa cái bánh bò con thỏ bị thiếu một cái lỗ tai kia đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu một cái, sau đó hắn kéo tay nàng ngồi xuống:
“Miểu Miểu, ta có chút chuyện cần phải xử lý, hay là ngươi dẫn những người khác về nhà trước đi, ta xong việc sẽ lập tức...”
Lý Hỏa Vượng còn chưa nói xong thì bị Bạch Linh Miểu trực tiếp từ chối.
“Không được!”
Lời nói của Bạch Linh Miểu như chém đinh chặt sắt, không hề có dáng vẻ dễ thương lượng như bình thường, vẻ mặt của nàng vô cùng quật cường.
“Bất luận ngươi làm cái gì, ta đều muốn đi cùng với ngươi! Đừng có nghĩ bỏ rơi ta!”
Lý Hỏa Vượng phì cười:
“Lời nói này của ngươi, ta đã bỏ rơi ngươi khi nào?”
“Sao lại không có! Trước đó khi ở An Từ Am, ngươi cũng là bộ lý do thoái thác như này, nói có chút chuyện cần xử lý, xử lý xong thì sẽ đi theo ta! Kết quả thì sao! Kết quả đến lúc ta gặp lại ngươi thì ngươi cũng chết rồi!”
“Trước đó là chính tay ta chôn cất giúp ngươi! Ngươi có biết trong lòng ta lúc đó có bao nhiêu khó chịu không?”
Nói đến chuyện quá khứ, đôi mắt Bạch Linh Miểu không kiềm được đỏ lên.
Nhìn thiếu nữ nhu nhược trước mắt này, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy đau lòng:
“Ta chỉ cảm thấy là ngươi sắp về đến nhà rồi, không cần thiết phải đi theo ta, với lại lần này chỉ là chút chuyện nhỏ, không có nguy hiểm gì nhiều đâu.”
“Không có nguy hiểm thì tại sao ngươi lại không cho ta theo, lại nói nếu lỡ như đυ.ng phải cái gì mà ngươi không giải quyết được nhưng mà chuyện mà Tiên gia có thể giải quyết được, ta và tỷ tỷ có thể giúp ngươi!”
“Tỷ tỷ? Ngươi gọi Nhị Thần là tỷ tỷ?”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng nghĩ đến chuyện ban đầu Lý Chí kêu Nhị Thần của mình là vợ.
“Lý sư huynh, ngươi cho ta đi theo ngươi đi, nếu thật sự không được thì ngươi bảo bọn họ đi trước đi, một mình ta đi theo ngươi thôi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt của thiếu nữ trước mặt mình, thật ra trong lòng hắn biết rõ mặc dù những Tiên gia kia không quá đáng tin nhưng mà mấy chuyện như này thì bọn họ ít nhiều gì cũng có cách đối phó, dẫn theo có thể giúp một tay.
Chẳng qua lần này là Tọa Vong Đạo, mắt thấy cũng sắp về nhà rồi, hắn không muốn Bạch Linh Miểu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ đến vấn đề này thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Sư phó, ngươi có ở bên trong không?”
Đó là giọng nói của Lữ Tú Tài.
“Vào đi.”
Lý Hỏa Vượng rút cánh tay trong tay Bạch Linh Miểu ra, nhìn về phía Lữ Tú Tài đang đẩy cửa ra.
Đã từng là thiếu niên, lúc này khắp nơi trên người trên tay hắn đều có không ít vết màu đen, nhìn màu sắc hẳn là than đen.
“Sư phó, ngày hôm trước ngươi bảo ta viết, ta đã viết xong rồi.”
Tú Tài chỉnh tề đưa tờ giấy trong tay lên.
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy, hắn nhìn nội dung trên tờ giấy Tuyên Thành, càng nhìn càng cau mày lại:
“Tú Tài, ta nhớ trước đó ta chỉ dạy ngươi luyện chữ chứ không có dạy ngươi vẽ bùa chú?”
Nghe vậy, tinh thần Lữ Tú Tài lập tức chấn động, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng không giấu được:
“Sư phó, thế mà ngươi lại dạy ta vẽ bùa chú! Đa tạ sư phó!”
Lý Hỏa Vượng cầm tờ giấy Tuyên Thành nhắn nhúm trong tay đập lên mặt bàn:
“Vẽ bùa cái gì chứ! Đây là ta đang nói chữ ngươi viết giống như vẽ bùa vậy, chẳng lẽ ngươi nghe không ra ý của ta sao?”
“Đây là chữ cây của ngươi sao? Tại sao nét phẩy bên trái lại còn phải móc thêm tí nữa, còn có chữ miệng này, tại sao lại là hình tròn? Ta cũng không có bảo ngươi dùng bút lông để viết, ngươi dùng than gỗ vẽ đường thẳng cũng vẽ không ra sao?”
“Còn có, ngươi viết chữ mà tại sao mặt mình ngươi cũng có thể viết đen như thế này?”
Bởi vì Lữ Tú Tài đổi phương hướng, trước đây Lý Hỏa Vượng thật sự muốn truyền hết những thứ không nhiều ở trong bụng mình cho hắn.
Nhưng mà rõ ràng Lữ Tú Tài vô cùng chăm chỉ, Lý Hỏa Vượng cũng rất cố gắng dạy, nhưng kết quả lại không hề tốt.
Nhìn Tú Tài mặt mày ủ dột trước mặt này, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi phất phất tay:
“Được rồi, bảo cha ngươi tới đây đi, ta có một số việc muốn phân phó.”