Nếu có thể, Lý Hỏa Vượng càng hy vọng bên kia là thật còn bên này mới là giả.
“Có lẽ...có lẽ không phải là chuyện ở bên kia, có lẽ là do bệnh của ta rồi, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ nữa, chỉ là một tiếng huyễn thính mà thôi, không có gì to tát cả, đúng, không sai, nhất định là như vậy.”
Lý Hỏa Vượng vừa mới nghĩ như vậy, một tầm mắt xa lạ chợt khiến hắn đang suy tư chợt tỉnh táo lại.
“Là ai?”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng khép rèm xe lại, khi vừa mới quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy trong chuồng ngựa mờ tối có một người đeo mặt nạ em bé đang đứng lẻ loi một mình ở đó.
“Có người dặn ta tới nhìn ngươi, nói ngươi muốn thay Giám Thiên Ti làm việc?”
Giọng nói khàn khàn không khác gì Lý Hỏa Vượng mấy vang lên từ phía dưới cái mặt nạ kia.
---
“Người này là người của Giám Thiên Ti ư? Hồng Đại tìm được người rồi?”
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng ngưng trọng đánh giá người trước mắt này. Đây là một cái mặt nạ em bé, chấm đỏ ở mi tâm kia vừa đỏ vừa sáng, tựa như nó có thể phát ra ánh sáng trong chuồng ngựa tối tăm này.
Nếu người này là người của Giám Thiên Ti thì Lý Hỏa Vượng không dám khinh thường, nếu có thể thì bước tiếp theo nhất định mình không thể gia nhập vào, nhưng mà đầu tiên mình phải loại bỏ xem người này có phải là Tọa Vong Đạo hay không.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ xem mình nên dùng cách gì để phân biệt thì dường như mặt nạ em bé kia đã biết Lý Hỏa Vượng đang nghĩ cái gì:
“Đừng hoảng sợ, Đại Tam Nguyên của Tọa Vong Đạo vừa mới bị thương nặng, họ sẽ yên tĩnh trong một thời gian.”
Nghe vậy, sau khi cân nhắc một phen, Lý Hỏa Vượng chậm rãi lên tiếng:
“Chuyện của Hồng Đại trước đây tại hạ cũng đã giúp không ít, tại hạ nghĩ chuyện này ta cũng có thể làm được, cần gì phải tặng không thù lao cho người khác.”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói như vậy, mặt nạ em bé đứng tại chỗ hơi lung lay, tiến lại gần phía Lý Hỏa Vượng, một giọng nói nặng nề từ bên trong vang lên.
“Gia nhập vào Giam Thiên Ti, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó cũng khó, có một số việc ngươi chỉ cần thay người khác suy nghĩ một chút thì con đường kia liền dễ đi hơn nhiều rồi, ngươi biết ý của ta chứ?”
“Hửm?”
Lý Hỏa Vượng sửng sốt một chút, ban đầu hắn cũng nghe không hiểu nhưng mà qua một lúc mới phản ứng lại, đây là đang tìm chỗ tốt cho mình rồi.
Đối với Lý Hỏa Vượng mà nói đây là một tin tốt tốt, chí ít thì họ cũng là người sống có du͙© vọиɠ.
Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Lý Hỏa Vượng không mấy kỳ vọng vào đối phương.
Cái hộp nặng trĩu được đưa đến trước mặt đối phương, bên trong hộp chứa không ít kim đầu chó.
“Vàng ư?”
Mặt nạ em bé dùng cánh tay đầy nếp nhăn nhận lấy, sau khi cân nhắc một hồi, tay hắn hơi động đậy, chiếc hộp vàng kim rơi thẳng xuống đất, vàng ở bên trong cũng rơi xuống đầy đất.
Nhìn mặt nạ em bé đứng bất động ở đó, Lý Hỏa Vượng lại cầm hồ lô bên hông mình lên, từ bên trong đổ ra năm lá bùa màu vàng bao gồm cả Dương Thọ Đan.
Vừa thấy Dương Thọ Đan, giọng nói của mặt nạ em bé rõ ràng hòa dịu hơn nhiều:
“Ừm, trên đường, không tồi không tồi.”
Lý Hỏa Vượng đưa năm tấm Dương Thọ Đan qua đổi lấy một nửa tấm lệnh bài sắt lớn chừng bàn tay.
Phía sau tấm lệnh bài sắt viết ba chữ lớn Giám Thiên Ti, mà phía trước lệnh bài có khắc Quý Thốt Nhĩ Cửu.
Xung quanh những chữ này bị một số ngôi sao nối với nhau bao quanh, xem ra vô cùng tinh xảo.
“Xem ra cái này đã chuẩn bị xong từ sớm rồi? Tuy nhiên, chuyện này không khỏi quá thuận lợi rồi nhỉ?”
Sau khi Lý Hỏa Vượng quan sát một phen, hắn lại nhìn mặt nạ em bé trước mặt.
“Cho hỏi từ Quý Thốt này là...”
“Thốt thì không nói làm gì, nhưng mà chữ Quỳ mà ngươi cũng không hiểu sao? Mười Thiên can, Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý, càng tiến gần càng nhỏ, được rồi, những chuyện này có hiểu hay không cũng giống nhau cả thôi, dù sao thì sau này cũng sẽ biết, tới sống rồi.”
“Đi xem thử đi, lần này xem ra vẫn là chuyện của Tọa Vong Đạo rồi, nếu là sự thật, vậy ngươi hãy giúp Hồng Đại xử lý như lần trước đi.”
Mặt nạ em bé cầm phong thư dán giấy đỏ ở giữa trung tâm đưa cho Lý Hỏa Vượng.
“Tọa Vong Đạo? Bây giờ?”
Lý Hỏa Vượng không khỏi có chút kinh ngạc, chuyện này cũng quá nhanh rồi đi.
“Sao vậy? Bây giờ không được sao? Nếu ngươi không muốn nhận thì cũng được thôi, ta đi tìm Quỳ Thốt khác.”
Mặt nạ em bé vừa nói vừa định thu hồi lại phong thư nhưng lại bị Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy.
“Được, ta nhận. Cho hỏi thù lao lần này là bao nhiêu? Ở trong Ti thì thăng chức như thế nào, cùng với một số cách...trao đổi thông tin kẻ thù?”
Nói đến cuối, tim Lý Hỏa Vượng rõ ràng đập nhanh hơn một nhịp, hắn gia nhập Giám Thiên Ti chính là vì những thứ này.
Nói không chừng bên trong Giám Thiên Ti lại có toàn bộ ghi chép có liên quan đến Tâm Tố.
“Trước tiên thì cứ làm việc đã, để xem người có làm được việc hay không, người có bản lĩnh thì mới được nhận thù lao, thông tin chi tiết của kẻ địch có ở bên trong bức thư.”
Nói xong, mặt nạ em bé liền xoay người rời khỏi chuồng ngựa, mặc dù người này xoay người sang chỗ khác nhưng cái mặt nạ em bé mà hắn đội trên đầu vẫn giống như cũ, nó vẫn được dùng bút lông vẽ con mắt màu đen nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng.