Động tĩnh của Lý Hỏa Vượng lớn đến nỗi canh trên bài cũng bị làm vương vãi ra một ít, bầu không khí vừa nãy còn náo nhiệt chớp mắt trở nên yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người cùng ngồi ở đó cùng với những người ngồi cạnh bên đồng thời kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
“Lý sư huynh...?”
Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của những sư huynh đệ khác bắn tới, Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đầu một cái rồi lại ngồi xuống lần nữa, biểu cảm trên mặt hắn nhanh chóng bĩnh tĩnh lại.
“Không có gì đâu, ngươi cũng biết người như ta mà, bệnh cũ mà thôi, ăn cơm ăn cơm đi.”
Nghe vậy, lúc này tất cả mọi người mới thôi lo lắng, lần nữa bắt đầu ăn cơm tiếp.
Nhưng mà Bạch Linh Miểu ngồi bên trái Lý Hỏa Vượng lại chú ý tới việc tay của Lý Hỏa Vượng khi cầm bát có chút run rẩy.
Sau khi cơm nước no nê, họ rời khỏi quán rượu đi về phía quán trọ. Trên đường đi, Lữ Trạng Nguyên vẻ mặt đau khổ cũng đang tính toán xem tiền ăn bữa cơm kia tương đương với mấy con heo.
Khi ăn thì thoải mái dễ chịu mà đến khi nhìn thấy số bạc trắng lóa do mình kiếm được phải chi trả thì lại cảm thấy khó chịu như khi ông ta bị giết vậy.
“Lý sư huynh, ngươi thật sự không sao chứ?”
Hai tay Bạch Linh Miểu nắm lấy bàn tay phải đầy vết chai do dùng kiếm trong thời gian dài của Lý Hỏa Vượng.
“Đừng lo, bây giờ ta ăn Hắc Thái Tuế thì bệnh tình cũng đã ổn định hơn nhiều rồi.”
Lý Hỏa Vượng cho nàng một ánh mắt trấn an.
Sau khi trở lại quán trọ, mọi người rối rít quay trở lại phòng của mình, vừa thảo luận về kiến thức của tối hôm nay vừa đi rửa mặt.
Cho đến khi quán trọ đóng cửa tắt nến thì cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì cả.
Nửa đêm canh ba, Lý Hỏa Vượng đang nằm trên giường chợt mở mắt ra, hắn nghiêng đầu nhìn Bạch Linh Miểu đang say giấc ở bên cạnh, hắn rút cánh tay mình từ dưới cổ nàng ra sau đó vén chăn lên đi đến sân sau của quán trọ.
Vừa mới đến bên cạnh xe ngựa nhốt Hắc Thái Tuế, Màn Thầu chuyên môn canh giữ xe chợt từ dưới gầm xe chui ra, vẫy đuôi với hắn.
Lý Hỏa Vượng chợt dùng tay vén rèm xe lên thì thấy Hắc Thái Tuế bị sợi dây bò trói chặt ở bên trong.
Khi nhìn thấy con Hắc Thái Tuế này, Lý Hỏa Vượng sắc mặt vô cùng khó coi nhớ lại giọng nói vang lên bên tai trước đó.
Trong một thời gian ngắn sau khi ăn Hắc Thái Tuế, mọi chuyện đều rất bình thường, bình thường đến nỗi Lý Hỏa Vượng cũng quên mất bản thân là Tâm Tố. Vậy mà hôm nay, một lần nữa hắn lại xuất hiện huyễn thính.
Lý Hỏa Vượng nhìn Hắc Thái Tuế trước mặt mình, giọng nói run rẩy nói:
“Mẹ, ngươi có thể gọi bác sĩ Vương đến đây không? Ta có chuyện cần bàn bạc với hắn.”
Một lát sau, Lý Hỏa Vượng đang nhắm mắt lại chợt mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía Hắc Thái Tuế:
“Là ngươi sao Vương Vi? Mấy tiếng trước, có phải ngươi cho ta dùng thuốc gì không?”
Đối mặt với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Hắc Thái Tuế không có bất kỳ phản ứng nào, nó chậm chạp dùng những chỗ rách trên cơ thể mình phun ra nuốt vô chất lỏng sánh đặc bẩn thỉu.
“Nếu thật sự là ngươi thì để ta nói cho ngươi biết là thuốc kia rất có hiệu quả, bây giờ ngươi tăng thêm liều lượng cho ta dùng thử đi.”
Lý Hỏa Vượng yên tĩnh chờ đợi huyễn thính xuất hiện thêm một lần nữa, nhưng mà không xảy ra chuyện gì cả.
Nhìn con quái vật mọc đầy xúc tu đang ngọe nguậy trước mặt, hô hấp của Lý Hỏa Vượng nặng hơn, hắn hạ giọng vẻ mặt dữ tợn nói:
“Đừng có làm giả những thứ này, muốn khiến ta cho rằng bên kia là thật, có bản lĩnh thì lần nữa kéo ta trở về đi!”
Trong tiếng kêu gào của Lý Hỏa Vượng, cơ thể Hắc Thái Tuế ngọe nguậy, nó dùng sức muốn cho những xúc tu bị trói kia được tự do lần nữa, nhưng mà sợi dây bò chắc chắn lại khiến hành động của nó uổng công vô ích.
“Hù...hù...”
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển từng ngụm khí lớn, giọng nói bất ngờ vang lên kia khiến cho trong lòng hắn trở nên rối loạn.
Hắn cứ đứng giữa chuồng ngựa như vậy, tựa như đang chờ cả thế giới này sụp đổ.
Không biết qua bao lâu, phía bên ngoài của bức tường vang lên tiếng gõ trúc:
“Đang~ thời tiết khô nóng~ đang~ đang~ cẩn thận củi lửa~~
Nghe tiếng gõ mõ cầm canh bên ngoài, Lý Hỏa Vượng biết bây giờ đã là canh tư rồi, mình đã đứng ở đây được mấy tiếng đồng hồ nhưng xung quanh lại không có bất kỳ thay đổi nào cả, trong lòng hắn lúc trước có chút rối loạn lúc này mới dần bình tĩnh lại.
Lý Hỏa Vượng móc ra một con dao găm từ trong bao hình cụ dưới vạt áo, hắn lần nữa cắt xuống một miếng thịt từ trên người Hắc Thái Tuế, sau đó hắn nhét vào trong miệng mình rồi dùng sức nhai.
Đang nhai thì Lý Hỏa Vượng chợt dừng lại, một loại tình cảm bi thương không nói rõ được chợt dâng lên trong lòng hắn.
Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân mình đã buông xuống từ lâu, nhưng khi hy vọng hư vô mờ mịt này lại xuất hiện thì Lý Hỏa Vượng mới phát hiện bản thân hắn chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
Đối với nơi mà mình đã sinh ra và lớn lên thì không thể nào dễ dàng vứt bỏ như vậy được.
Đặc biệt là không có so sánh thì không có tổn thương.