Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 453: Tháp Linh Lung




Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, tháp Linh Lung ở phía xa càng trở nên rõ ràng trước mặt hắn, một vài nữ nhân trong đó xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Những nữ nhân mập quấn một lớp lụa mỏng xuyên thấu chậm rãi uốn éo, trên cơ thể trắng như ngọc của bọn họ đều có những đường vân màu xanh đen.

Nếu bọn họ chỉ đứng yên ở đó thôi thì trông như một pho tượng sứ thanh hoa cực kỳ tinh tế xinh đẹp.

Đúng lúc đó, thư sinh nhịn cười nói tiếp:

“Trong tháp Linh Lung này là đạo tu của nam nữ, ha ha ha, thật ra tháp Linh Lung chính là một nơi ong bướm đấy, a ha ha ha!”

“Tại sao người Đại Lương các ngươi lại xây kỹ viện trong tháp?”

Cẩu Oa thấy nghi ngờ nên đặt câu hỏi.

Người nọ vừa ngắm cảnh vừa đáp.

“Trời, câu này sai rồi, một nơi tầm hoa vấn liễu nhiều như thế, tại sao tháp Linh Lung lại nổi danh khắp thiên hạ? Chủ yếu là một chữ kỳ mà thôi.”

“Chỉ cần ngươi có tiền, ngươi thậm chí có thể đến tháp Linh Lung chọn riêng một cô nương, cả việc quyết định hoa văn gì trên người bọn họ nữa. Ta nghe nói lần trước có người uống nhiều, cô nương mà hắn mua giờ vẫn còn hình một con rùa trên mặt đấy.”

Chủ đề này lập tức thu hút người khác tham gia:

“Không chỉ thế thôi đâu, tại hạ may mắn được đến đó một lần, thịt của cô nương trong tháp Linh Lung đó sờ vào mềm như bông, không phải tầm thường, không phải tầm thường đâu.”

Lý Hỏa Vượng nghe xong càng hiểu rõ hơn, hắn nhìn về phía tháp Linh Lung ở phía xa, trên mặt lộ sự mỉa mai.

“Quả nhiên không hổ là Đại Lương Quốc có mỹ nhân giấy, bọn họ thật sự nghiên cứu rất sâu về vấn đề này.”

Đúng lúc này Lý Hỏa Vượng dời tầm mắt, đúng lúc nhìn thấy một lão ăn mày đang nằm rạp trên mặt đất.

Lão ăn mày kia quần áo tả tơi, trên mặt cũng có sứ thanh hoa màu xanh đen nhưng từng nếp nhăn làm hoa văn kia như bị cắt đứt ra, trông như nát vậy.

Đồ sứ tốt thì ai cũng thích, nhưng một khi đồ sứ nát rồi thì chẳng đáng một đồng.

“Lý sư huynh, tiểu nhị đã mang thức ăn lên rồi, chúng ta ăn thôi, để lát nữa là nguội hết đấy.”

Lý Hỏa Vượng đánh giá tháp Linh Lung ở phía xa một chút rồi quay trở lại ngồi vào bàn tròn bắt đầu ăn.

Chuyện ăn uống ở Đại Lương này, chỉ cần có tiền thì ăn còn nhiều hơn cả chơi hoa văn nhiều.

"Tần tang đê lục chi: Mạc mạc thủy điền phi bạch lộ, âm âm hạ mộc chuyển hoàng ly, phượng hoàng đài thượng phượng hoàng du, hoàng hạc nhất khứ bất phục phản..."

Theo các loại tên hay, các món ăn có hương vị khác nhau được bưng lên bàn.

Nhìn Phượng Hoàng được khắc ra từ củ cải sinh động như thật trước mặt, Cao Trí Kiên vươn đũa ra rồi lại rụt về.

"Ăn đi, chờ gì nữa?"

Sau khi Lý Hỏa Vượng hạ đũa, những người khác mới bắt đầu ăn.

Ngay sau đó không có một ai nói chuyện, chỉ còn lại tiếng nhấm nuốt liên tục, ngay cả Lý Hỏa Vượng có vị giác như bây giờ cũng không hề bắt bẻ gì.

Bàn khác nhìn thấy cảnh thô lỗ đó thì đều lộ vẻ khinh thường, nhưng mà đám Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không quan tâm.

Sắc trời dần dần tối xuống, tương phản với bầu trời đầy sao là mặt đất đầy đèn đuốc.

"Lý sư huynh, ngươi mau nhìn kìa, trên trời có đèn!"

---

“Lý sư huynh, ngươi mau nhìn nè! Ở trên trời có đèn kia!”

Nghe tiếng giọng nói này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên thì nhìn thấy từng ngọn đèn đuốc treo lơ lửng trên không trung, bầu trời kia giống như con sứa giấy căng tròn tung bay theo chiều gió vậy.

“Đèn Khổng Minh mà thôi, không có gì to tát cả.”

Lý Hỏa Vượng bưng bát lên rồi uống một ngụm canh tôm tươi ngon không gì sánh được.

Các ngọn đèn Khổng Minh mang theo các dòng họ như “Phú”, “Miêu”, “Triệu”, “Lý” từ từ bay về bầu trời, hòa làm một thể với từng ngôi sao sáng trên trời kia.

Nhìn thấy người thả đèn Khổng Minh lau nước mắt, xem ra đây tựa như là một phương thức tế lễ của Đại Lương.

“Không chỉ có trên trời thôi đâu, các ngươi mau nhìn xem, trên mặt sông phía xa xa cũng có đó!”

Xuyên qua một con sông lớn của thành Ngân Lăng cũng xuất hiện nhiều đốm lửa giống như vậy, từng chiếc thuyền hoa lắc lư giữa mặt sông.

“Mấy trò bịp bợm của Đại Lương đúng là nhiều thật nha.”

Lý Hỏa Vượng nhìn những ngọn đèn Khổng Minh kia rồi tự lẩm bẩm một mình.

Hắn có thể cảm nhận được sự bất đồng rõ ràng giữa Đại Lương và những nơi khác, chỉ riêng tình hình bên trong cũng đã kém hơn rất nhiều rồi.

“Đúng rồi, Miểu Miểu à Tứ Tề, Hậu Thục, Thanh Khâu, Đại Lương, đi qua nước Đại Lương thì là nước nào nữa vậy?”

Lý Hỏa Vượng hỏi Bạch Linh Miểu ở một bên.

“Đi qua Đại Lương đến nước nào? Đi qua Đại Lương thì không có nước nào cả, toàn là nước biển mà.”

Nghe vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt sáng tỏ, thì ra nước Đại Lương này lại là quốc gia ven biển, cũng không biết ngoài khơi xa còn có quốc gia khác nào không giống vậy nữa không.

“Nhưng mà đoán chừng là có đó, chỉ sợ cũng...”

Ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ đến chuyện này, đột nhiên một giọng nói cực kỳ nhỏ vang lên bên tai hắn, giọng nói đó vô cùng hỗn loạn nhưng trong những từ lẻ tẻ đó lại lẫn lộn một vài từ mà con người sử dụng.

“Đói...khẩu...mộc...”

Nháy mắt khi giọng nói này vừa xuất hiện, cả người Lý Hỏa Vượng chợt dựng tóc gáy, hắn chợt đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn bốn phía xung quanh.