Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 452: Quy Củ




Có không ít người nhìn thấy hành vi này của bọn họ thì trong mắt lập tức lộ vẻ khinh thường, lại là một đám nhà quê mới vào thành.

“Vội gì chứ, vẫn như cũ thôi, đi tìm khách sạn sắp xếp trước đã.”

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu bước về phía trước, mấy người khác vội đuổi theo.

Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng rất phức tạp nhìn mọi thứ trước mặt, hắn thật sự không ngờ trên thế gian này vẫn còn một nơi phồn hoa như vậy.

Hắn còn tưởng thế giới này điên mất rồi, chẳng có nơi đâu là tốt cả.

---

Gần cửa thành cũng không có khách sạn, đi theo con đường rộng rãi có thể để cho mười sáu con ngựa chạy này, đám Lý Hỏa Vượng đi nửa canh giờ, cuối cùng cũng tìm được một cái khách sạn.

“Cái chỗ chết tiệt này đúng là điên rồi, kéo trâu trên đường mà còn bị phạt mười đồng tiền, trâu muốn đi ị thì sao ta quản được nó chứ?”

Triệu Ngũ quản tiền vẫn còn canh cánh chuyện lúc trước.

“Đúng đó, phân trâu này có thể làm củi đốt nữa cơ, kéo đến đây là tặng quà cho họ đấy, thế mà còn phạt tiền nữa chứ, đúng là chó má mà!”

Lữ tú tài ở bên cạnh cũng hùa theo.

“Thôi được rồi, đến đâu thì phải theo quy củ nơi đó, đi vào thôi, hôm nay có thể ngủ giường, nghỉ ngơi cho thoải mái đi.”

Lý Hỏa Vượng nói xong thì bước vào trong.

Mới vừa vào khách sạn, Lý Hỏa Vượng cảm thấy may mắn vì dẫn đường mà trước đó mình đã tìm đến huyện lệnh của Thất Huyện, không ngờ khách sạn ở đây muốn ở cũng cần có dẫn đường.

“Ấy tiểu đạo gia, khách sạn này cả nước cũng phải tốn tiền, bọn họ nghèo đến mức phát điên rồi hả! Trong này cũng không phải trà nữa, cái này chỉ là nước suối thôi!”

Lữ trạng nguyên kinh hồn bạc vía ôm cái ấm trà hình hồ lô trong lòng.

Lý Hỏa Vượng đang lật xem bản đồ để làm quen bố cục của toàn bộ Đại lương Quốc ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

“Ha ha, coi như lão hán ta đã nhìn ra rồi, Đại Lương Quốc này là Đại Lương Quốc, không bằng chỗ chúng ta, ít nhất thì chỗ chúng ta uống nước không cần trả tiền.”

Lữ trạng nguyên cẩn thận cầm ấm trà bằng gốm sứ để lên bàn, cảm khái nói.

Vừa dứt câu, bụng hắn truyền ra tiếng ục ục, vì để có thể đến kịp trong thành trước khi trời tối, bọn họ còn nhịn cả cơm trưa.

Nghe tiếng bụng đói của đối phương, Lý Hỏa Vượng quay sang nhìn về phía Bạch Linh Miểu đang chỉnh chăn mền cạnh giường:

"Đói bụng không? Về rồi làm, đi ăn cơm trước đi."

"Tiểu đạo gia, hay thôi chúng ta cứ ăn lương khô mình mang theo đi, trong thành này uống nước cũng cần tiền, vậy nói không chừng ăn cơm còn đắt nữa."

Lý Hỏa Vượng để bản đồ trong tay xuống mặt bàn:

"Quý thì đắt, đi đường mệt mỏi nhiều vậy rồi, chẳng lẽ còn không được hưởng thụ một phen ư? Đi gọi hết gánh hát Lữ gia đến đây, hôm nay ăn ngon một chút."

Vừa nghe thấy được đi ăn, tất cả mọi người lập tức dậy tinh thần, cả đám sôi nổi ra khỏi khách sạn.

Sắc trời dần trở tối, đám Lý Hỏa Vượng bước lên lầu thang, đi tới tầng cao nhất của quán rượu năm tầng.

Đứng tại trên nhà cao tầng, có thể nhìn được toàn bộ thành Ngân Lăng, tất cả mọi người không khỏi cảm thán.

Phong cảnh dưới lầu khiến họ không tiếp ứng nổi, nhìn không tới.

Lý Hỏa Vượng đã được chứng kiến nhiều ở kiếp sau nên hoàn toàn không chú ý đến mấy thứ này, nhìn thấy trong thành không có đạo quán cùng chùa miếu, sự hào hứng của hắn cũng vơi đi.

"Lý sư huynh, ngươi nhìn xem kia là gì vậy? Đẹp quá đi mất, như là một tòa tháp cao được làm từ gốm sứ vậy!"

Tháp gốm sứ? Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi rung động vì cảnh tượng phía xa. Bạch Linh Miểu cũng không có làm quá, đó đúng là một tòa tháp được làm từ gốm sứ từ trên xuống dưới.

Đỉnh của cao tháp là ngói lưu ly bảy màu, thân tháp trắng như tuyết, đường vân màu tím đặc thù của sứ thanh hoa, như mấy con Thanh Long bay từ tầng thứ nhất, rồng bay phượng múa bay thẳng lên tầng cao nhất.

Ngay cả cái chuông trên tòa tháp cũng như được dát một lớp vàng, gió nhẹ nhàng lay động, tiếng chuông trầm thấp chậm rãi vang ra, trong sự đẹp đẽ có phần trang nghiêm.

"Tháp này đẹp quá đi."

Lý Hỏa Vượng không khỏi thốt ra, câu này là lời thật lòng, kỳ quan thế này, dù hắn ở kiếp sau cũng không thể nhìn thấy được.

Nghe Lý Hỏa Vượng khen, thư sinh áo xanh cũng đang ngắm cảnh bên cạnh chợt mở quạt trong tay ra “tạch” một tiếng, cực kỳ đắc ý nói.

“Đương nhiên rồi, đây chính là tháp Linh Lung của thành Ngân Lăng, cả Đại Lương này cũng chỉ có một tháp thôi đấy.”

Nói xong hắn liếc qua đôi giày chắp vá của Cao Trí Kiên và cả cách ăn mặc không hợp thời của mấy người còn lại, trên mặt lập tức lộ vẻ khinh thường.

Lý Hỏa Vượng giơ tay chỉ vào tháp Linh Lung ở phía xa, hỏi thư sinh kia:

“Xin hỏi nơi đó là của ai vậy? Có người đang tu hành trong tháp đó không?”

Thư sinh lập tức cười.

“Ha ha ha, lời của tiểu hữu này thú vị đấy. Không sai, đúng là có người đang tu hành trong tháp Linh Lung này.”

Lý Hỏa Vượng không khỏi khẩn trương đối với mấy chuyện khá là nhạy cảm này.

“Sao thế, chẳng lẽ trong thành này cũng có một sự tồn tại nào đó giống như chùa ư?”