Tú tài đứng bên cạnh thấy cảnh tượng này thì cực kỳ nóng mắt, thần thông mà mình khổ cực học được thì đối phương chỉ học trong thời gian ngắn đã học tốt hơn mình rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Tú tài cực kỳ ganh tị, biểu cảm phấn khởi đón chờ cái tiếp theo.
“Sư phụ thần thông cái thế, thiên hạ vô song!”
Đối với sự nịnh nọt của đối phương, sắc mặt Lý Hỏa Vượng như nuốt phải con ruồi, tên này không đọc sách nên nịnh nọt cũng chẳng biết nịnh.
“Sư phụ, tiếp đến ta sẽ học thần thông gì đây?”
Trong mắt Tú tài đầy sốt sắng, nói ra vấn đề mình quan tâm nhất.
Lý Hỏa Vượng nhìn thiếu niên trước mặt, không lên tiếng. Lúc trước bảo hắn học công pháp trừ vì muốn xua tan lệ khí trên người hắn ra thì còn để hắn thử giúp mình xem trong công pháp này có lừa gì hay không.
Đạt được mục đích rồi, Lý Hỏa Vượng biết mình nên suy xét xem phải giải quyết đồ đệ hời này thế nào đây.
Lý Hỏa Vượng hiểu, với tính cách hiện tại của hắn thì trục xuất hắn ra khỏi sư môn luôn thì e là vẫn chưa được, nhất định phải nghĩ một cách vòng vèo khác.
“Học chữ, bước kế tiếp của ngươi là học nhận biết chữ.”
Lý Hỏa Vượng làm Tú tài sững sờ, cái này không giống như hắn nghĩ cho lắm.
“Ngươi biết vì sao ta học công pháp này nhanh hơn ngươi không? Bởi vì ta biết chữ.”
“Không biết chữ thì có sao đâu chứ? Không biết chữ vẫn có thể học thần thông như thường đó thôi, ta còn có thể tu tiên nữa cơ.”
Tú tài tức giận lên tiếng bất bình.
“Ngươi không học à? Vậy được thôi, đừng trách ta không dạy ngươi.”
Lý Hỏa Vượng nói xong thì quay người bỏ đi.
“Sư phụ, ta sai rồi.”
Tú tài cực kỳ khẩn trương quỳ bịch xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, nặng nề dập đầu ba cái.
“Ta học!”
Lúc Lý Hỏa Vượng đi ra khỏi rừng trúc, Tú tài sau lưng đã khổ sở cẩn thận ôm một tấm đầy chữ học vẹt, cố gắng học thuộc, cả đời hắn chưa từng khắc khổ thế này.
Thấy chủ nhân mình đi ra, Màn Thầu loạng choạng ngoắt đuôi chạy tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng, dùng mũi khẽ ngửi vạt áo của hắn.
Lý Hỏa Vượng dùng tay vỗ đầu chó của nàng, nói với những người còn lại trên xe bò:
“Đi thôi, đi nhanh chóng, chúng ta phải nhanh chóng đến thành Ngân Lăng.”
Dưới sự nhấp nhô của bánh xe, Lý Hỏa Vượng lại mở bản đồ trong tay, nhìn trên đó thì ở phía trước không xa là một tòa thành lớn của Đại Lương – thành Ngân Lăng.
Theo như những gì hắn nghe được thì tòa thành này chỉ cần là người trong Đại Lương Quốc thì có thể báo danh đi vào, đây là đất phong của một vị vương gia Đại Lương.
Đương nhiên Lý Hỏa Vượng cũng chẳng quan tâm thành này thế nào, thứ hắn quan tâm hơn là chờ qua tòa thành này thì đường đến Ngưu Tâm Sơn cũng không còn xa nữa.
Chỉ cần đến quê của Bạch Linh Miểu thì chặng đường lặn lội xa xôi khổ cực sẽ đón một dấu chấm tròn.
“Lý sư huynh, từ trước tới nay ta chưa từng đến thành Ngân Lăng, ta chỉ nghe nhị gia của ta từng nói người trong thành Ngân Lăng giàu lắm, lúc trẻ hắn bắt được một con gà chân hươu, bán vào trong thành Ngân Lăng xong về mua được ba gian nhà ngói lớn.”
“Nghe hắn nói thành Ngân Lăng đẹp lắm, hơn nữa ăn uống cũng cực kỳ ngon, lúc nhỏ ta thường nghĩ xem đồ ăn ở đây ngon cỡ nào.”
Bạch Linh Miểu dùng dây trắng bịt mắt lại, hai tay nắm lấy vạt áo của Lý Hỏa Vượng, nói liên miên trông hoàn toàn không giống với nàng trước đây.
Nàng nói, còn Lý Hỏa Vượng lặng lẽ nghe, một trước một sau rất hòa hợp.
Dưới giọng nói như chim sơn ca của Bạch Linh Miểu, một toa thành cao lớn đầy cảm giác áp bách xuất hiện trước mặt bọn họ.
Dòng người đi dưới tường thành, lúc cả cơ thể mình bị bóng râm che kín, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn lại, suýt thì tưởng trước mặt là một ngọn núi.
“Tường này...Tường này…”
Cẩu Oa nhìn đăm đăm, lắp bắp nói.
“Tường này to quá đi.”
Dương tiểu hài nói ra câu tiếp theo thay hắn.
“Ngươi nói nhiều quá.”
Cẩu Oa ôm eo vợ mình, vội đi theo xe ngựa.
Trong một hàng dài trước ủng thành* là một hàng thủ vệ mặc đồ có hoa văn một chữ binh trước ngực, bọn hắn đang lần lượt sắp xếp kiểm tra từng người.
So với Thanh Khâu lúc trước thì rõ ràng nơi đây nghiêm hơn nhiều, bất kỳ thứ gì cũng phải kiểm tra một lần mới cho đi.
Tất cả mọi người đều không khỏi căng thẳng, kéo căng cái mũ rộng vành màu đen trên đầu mình.
Vừa mới vào mười mấy mét trong ủng thành, Lý Hỏa Vượng phát hiện ra những người này phải trả lời câu hỏi.
“Vào thành để làm gì?”
Giọng của vệ binh kiểm tra cực kỳ lạnh lùng.
“Quan gia, chúng ta hát hí khúc, xin cho qua, cho qua.”
Lữ trạng nguyên tươi cười đưa dẫn đường tới, dẫn đường bị cầm đi, bạc dưới dẫn đường bị rơi xuống đất.
Thấy đối phương có ấn quan ấn trên dẫn đường, vệ binh vừa bao vây định lật xem đồ lại lui trở về.
“Qua…tiếp theo.”
Câu này của đối phương Lý Hỏa Vượng đang đứng bên cạnh xe bò chưa Hắc Thái Tuế thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi vào, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm giác được tiếng cảm thán liên tục bên cạnh, nhưng mà như thế cũng bình thường, hai bên đường phố rộng rãi lại có thêm vài nhà cao tầng.
Giữa những nhà lầu này là một bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ sống cực kỳ náo nhiệt.
Nhìn những thứ vừa phồn hoa vừa xa lạ thế này, ngay cả Lữ trạng nguyên lão luyện cũng có phần bó tay. Đám bọn họ đứng giữa đường, không biết nên đi đâu.