Còn có một ít trẻ con choai choai cầm một một rổ cá chạch đổ ra bàn làm tên ăn mày hết hồn nhảy lên, bên dưới sân khấu lại được một tràng cười to.
Có ít vũng bùn ven đường, Lữ trạng nguyên cười tủm tỉm, đang cầm từng đồng tiền tính sổ sách với Triệu Ngũ.
Lý Hỏa Vượng đứng bên cạnh nhìn Triệu Ngũ trên xe ngựa đã dùng dây thừng xỏ đồng tiền xong thì trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Từ sau khi gánh hát Lữ gia đổi kiểu hát thì đã kiếm được nhiều tiền hơn lúc trước, hắn là ông chủ, trong đó có một nửa là của hắn.
Hiện tại gánh hát Lữ gia không phải là gà đẻ trứng vàng nhưng ít nhất cũng được coi là đẻ được hai quả trứng vàng, mà cặp trứng vàng này lúc nào cũng có.
“Này Triệu Ngũ tiểu ca, chúng ta tính sổ sách xong, kiếm được tiền thì ăn ngon chút nhé. Tối hôm nay chúng ta ăn cá chạch nhồi đậu hũ!”
Cá chạch là có sẵn, ăn ngon mà Lữ trạng nguyên nói chỉ đơn giản là vào làng mua chút đậu hũ mà thôi.
Nhưng mà ở chung lâu vậy rồi, Lý Hỏa Vượng biết rõ tsnh tình của đối phương:
“Lữ chủ gánh, vừa nãy hát hí khúc sao không thấy Tú tài đâu vậy?”
Vừa nghe tới con trai mình, Lữ trạng nguyên mới còn cười ha hả đã gục mặt xuống.
“Hắn ư? Bỏ đi. Dù tiểu tử này học đến nỗi bản lĩnh cao cường nhưng e là cũng không thể trông cậy nó dưỡng lão và tống chung cho ta được, tương lai vẫn phải nhờ vào đồng sinh của chúng ta thôi, ngươi nói xem có đúng không hả cháu ngoan của ta?”
Thấy Lữ trạng nguyên đang chơi đùa với cháu của mình, Lý Hỏa Vượng đi tới một tảng đá lớn ở phía xa, Lữ tú tài đang luyện tập ở đó.
Lý Hỏa Vượng tới gần, nghe thấy Tú Tài đang niệm.
“Tử khí thanh linh lãng lãng đại khí nguyên chân khẩu hàng cảm ứng câu tại hư nhϊếp!"
Hai đồng tiền hắn đặt song song cách nhau trên tảng đá trước mặt “cạch” một tiếng, lập tức xếp chồng vào nhau.
Hắn chợt giậm chân một cái, lại “cạch” một tiếng, hai đồng tiền đang khép lại lại lập tức tách ra.
Luyện lâu vậy rồi, cố gắng học bằng cách nhớ, Lữ tú tài không hề biết chữ cũng đã học xong.
Nhìn thấy hắn, Lý Hỏa Vượng mới hiểu được rốt cuộc Đan Dương Tử đã phải ngậm đắng bao nhiêu trong quá khứ mới có thể luyện được đến trình độ trước khi chết thế kia.
“Sư phụ!”
“Luyện không tồi, ngươi cảm thấy dạo này thế nào?”
Lý Hỏa Vượng hỏi câu này, đồng thời cũng chú ý đến thần thái của đối phương.
“Tốt lắm, cực kỳ tốt!”
Lữ tú tài cảm giác mình sẽ có bản lĩnh cao cường, mặt mày hồng hào hô to như thể hắn đã hoàn toàn là một con người khác.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy hơi thất vọng, đồng thời lại có chút vui mừng.
Thất vọng là vì hơi khác với suy đoán của mình lúc trước, so mới mấy tông môn khác thì công pháp La giáo cũng không có chen vào lệ khí trên người Lữ tú tài.
Còn vui mừng là vì Lữ tú tài đã luyện được đến đây rồi mà vẫn chẳng bị sao cả, như vậy đã có thể chứng minh được công pháp này cũng không hề bị Nguyên Anh lừa, mình cũng có thể bắt đầu luyện nó.
Nghe nói vậy, trên mặt Lữ tú tài cực kỳ xem thường:
“Bây giờ ta cũng là cao nhân có bản lĩnh cao cường, ta thèm trở về chung bọn với mấy người dưới Cửu Lưu như bọn họ ư?”
Nghe nói vậy, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày. Nói thật, bây giờ Lữ tú tài thật sự khiến người ta thấy ghét, hắn còn chưa có thay đổi gì mà đã bắt đầu xem thường phụ thân và đại ca của mình rồi.
Nhưng chắc chắn hắn phải thất vọng rồi, bộ công pháp này của Hàn Phù khi dùng phải phối với kiếm đồng tiền, hắn chỉ mới học được công pháp thúc đẩy kiếm đồng tiền, không có công pháp kiếm này thì dùng cái gì cũng không dùng được.
---
“Úm ô ma sỉ tha da nhϊếp!”
Lý Hỏa Vượng mặc niệm trong lòng, đồng thời làm theo công pháp kia nói, sử dụng khí trong đan điền.
Ngay sau đó tay trái của hắn nhấc thanh kiếm đồng lên, chợt đâm mạnh về phía cây măng màu xanh biếc trước mặt.
Một khắc sau, đồng tiền trên thân kiếm đồng run nhẹ, sau khi tản ra trong không trung thì từng cái cắm vào trong măng theo sự dẫn của dây đỏ.
Lý Hỏa Vượng lại nhấc chuôi kiếm lên, từng đồng tiền cổ xưa nhanh chóng quay về rồi hợp thành thân kiếm đồng tiền.
Lúc kiếm đồng tiền quay trở lại lần nữa, cây măng cao hơn một mét trước mặt Lý Hỏa Vượng đã sớm bị chia năm xẻ bảy.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng nhìn sang tảng đá màu đen bị rêu xanh phủ kín, hắn nắm chặt thân kiếm, chợt chém sang phía đó.
Một khắc sau, Lý Hỏa Vượng cũng cảm giác được một nguồn lực cực lớn truyền đến từ thân kiếm, giờ phút này hắn cảm giác được như thể không phải mình đang vung kiếm mà là kiếm đang dắt tay hắn di chuyển.
Ngay khi kiếm đồng tiền sắp đυ.ng vào tảng đá, toàn bộ kiếm đồng tiền lập tức tản ra, lúc chuôi kiếm trống rỗng xẹt qua tảng đá to, những đồng tiền được xâu chuỗi trong sợi dây đỏ lại tập hợp lại, chặt đứt một cây gỗ mục ở vài mét phía sau tảng đá.
“Kiếm này hữu dụng, có tác dụng lớn.”
Lý Hỏa Vượng vui vẻ nhìn kiếm đồng tiền trước mặt, thầm nghĩ trong lòng.
So với mấy thứ khác mình có thì rõ ràng thứ này thực dụng hơn nhiều, hơn nữa quan trọng nhất chính là không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Kiếm đồng tiền này có thể đến một mức độ nào đó bù đắp cho việc không thể đánh xa của mình.