Đối phương khiến Lý Hỏa Vượng có cảm giác lạnh trong lòng, tại sao hắn lại thản nhiên khi nói ra câu này như vậy chứ? Chẳng lẽ tất cả những người trong Giám Thiên Ti đều như thế ư?
Nói đến mấy người chết, Lý Hỏa Vượng cũng không đến nỗi oán giận nhiều cho lắm, hắn chỉ thấy hành động của đối phương rồi trong lòng cảnh giác lên mà thôi.
“Sau này bớt tiếp xúc với người này lại, nhất định phải cẩn thận một chút để tránh cho ta cũng có ngày biến thành những bách tính hôm nay đã trở thành đạo cụ diễn kịch.”
Thấy Lý Hỏa Vượng đứng im lặng, lông mày chữ nhất lên tiếng trước:
“Tại hạ Hồng Đại, người mượn đao, hạnh ngộ.”
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nghe thấy cái từ người mượn đao này, nếu chỉ hiểu như trên mặt chữ thì người này là người mượn đao của người khác.
Nhưng người nọ đã có thể làm tiểu tốt của Giám Thiên Ti thì ba chữ này hoàn toàn không phải hiểu theo nghĩa trên mặt chữ, chắc chắn là có hàm nghĩa khác.
“Người mượn đao?”
“Đúng vậy, tại hạ là một người mượn đao không môn không phái. Ha ha, chân nhân, ngươi có muốn mượn đao không?”
Hồng Đại kéo cái áo dài đầy miếng vá của mình ra, bên trong toàn là những lưỡi đao lẻ tẻ vụn vặt.
Những cái đao này rất cũ kỷ, có không ít cái còn có gỉ, lưỡi đao không đứt bật tung ra, đây cũng là lý do vì sao lúc trước Lý Hỏa Vượng dùng tuệ kiếm của mình nhưng không thể làm hắn bị thương.
Nhưng mà cái này cũng chứng minh được một khía cạnh, những cái đao này tuyệt đối không hề cũ nát như vẻ bề ngoài, đao rỉ nát mà có thể ngăn cả được binh khí nhà binh là không tầm thường.
“Ha ha, chân nhân, ngươi có muốn mượn đao của ta không?”
Hồng Đại lại hỏi lần nữa, một thanh đao bị gãy, lưỡi đao chỉa ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, trên mặt Hồng Đại là nụ cười mang vẻ chờ mong.
“Ngươi cho ta mượn đao này thì khi nào trả lại đây?”
“Nếu là mượn thì đến lúc cần trả tự nhiên sẽ phải trả.”
Hồng Đại nói câu này như không nói.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, chậm rãi vươn tay sờ lên mũi đao dính đầy rỉ sắt màu đỏ, mắt nhìn chăm chú vào thần thái của đối phương.
Một khắc trước khi khi rỉ sắt màu đỏ kia chạm đến tay Lý Hỏa Vượng, hắn rụt tay về.
“Không cần đâu, binh khí của ta là đủ rồi.”
“Haizz, thôi vậy, không mượn thì không mượn, nếu chuyện ở Thất Huyện đã xong rồi thì sau này chúng ta gặp lại sau nhé Nhĩ Cửu chân nhân.”
Hồng Đại tiếc nuối thu đao lại, chắp tay với Lý Hỏa Vượng rồi đi ra ngoài phòng chứa thi thể.
Ngay khi tay của hắn vừa chạm lên móc đồng trên cửa gỗ một móng tay máu bay thẳng tới cắm vào trong cửa gỗ.
“Chờ chút đã, ta nghe nói làm việc cho Giám Thiên Ti nhiều thù lao lắm, chuyện ở Thất Huyện ta cũng nhúng tay vào, vậy lần này ta cũng có một phần thù lao chứ nhỉ?”
Nhìn khe hở hình trăng lưỡi liềm dần rướm máu trên khe hở, giọng Hồng Đại cũng có vài phần kinh ngạc:
“Ồ, vậy nếu tại hạ không cho thì sao?”
Câu này vừa thốt ra, bầu không khí trong phòng chứa thi thể lập tức trở nên căng thẳng.
Nhưng sau câu nói tiếp theo của Lý Hỏa Vượng, bầu không khí ngột ngạt này lập tức biến mất sạch.
“Không cho cũng được, vụ làm ăn này ta cũng làm được, ngươi dẫn ta gia nhập vào Giám Thiên Ti đi, coi như không tính phần này nữa.”
Hồng Đại quay lại nhìn đối phương, dường như rất bất ngờ với câu này của Lý Hỏa Vượng.
“Thật thế à? Vậy cũng được, đi theo ta tới Lễ bộ đi, vừa đi vừa nhớ tên của nhau là được rồi.”
“Cần phải đến Lễ bộ à?”
Lý Hỏa Vượng vừa nghe thấy vậy thì lập tức bác bỏ, mình đi tới đại bản doanh của bọn hắn, lỡ như bị người ta phát hiện thì xong đời rồi.
“Xa quá, ta vẫn còn việc gấp, đổi cách khác đi. Ta nghe nói hình như có không ít Giám Thiên Ti có thể liên hệ riêng mà?”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Hồng Đại lại nghĩ một hồi, cuối cùng khẽ gật đầu:
“Vậy thế này đi, ta đi nói với phía trên một chút, ngươi đừng đi tìm hắn, nếu hắn đồng ý thì hắn sẽ đến tìm ngươi.”
“Yên tâm đi, nể tình chúng ta đã từng làm việc chung với nhau, ta sẽ nói tốt vài câu cho ngươi.”
Vừa dứt câu, Hồng Đại đẩy cửa đi thẳng ra ngoài, lúc bước ra đường phố náo nhiệt, hắn cầm một cái đầu búp bê bằng sứ thật to trên mặt đất bên cạnh, đội thẳng lên đầu mình.
Hắn móc một cây quạt nát gần như chỉ còn lại cán bên hông ra, liên tục quạt vào mặt mình, bước nhanh ra khỏi Thất Huyện.
Lúc hắn ra khỏi Thất Huyện náo nhiệt, cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại, thay vào đó là tiếng côn trùng kêu thuộc về ngày nóng.
Đi hơn nửa tiếng, hắn cầm cái đầu búp bê to trong tay quăng vào mé rừng, lên tiếng nói:
“Nhĩ Cửu chân nhân, ngươi đừng đi theo ta nữa, nếu tại hạ thật sự là Tọa Vong Đạo thì chuyện hôm nay không xong dễ dàng vậy đâu.”
Lý Hỏa Vượng bước ra từ mé rừng, chắp tay với hắn, quay người đi về hướng Thất Huyện.
Nhìn mãi đến khi thấy bóng lưng Lý Hỏa Vượng biến mất trong một ít đèn đuốc, Hồng Đại lên tiếng:
“Sao rồi?”
Trong rừng cây bên cạnh truyền ra tiếng lá khô bị giẫm đạp, một tên bụng phệ đầu đội một cái đầu búp bê má đỏ thật to, bên hông đeo một cái trống đỏ, mặc y phục màu xanh, trên vai còn quấn dây gánh màu đỏ vừa nãy dùng để treo tú cầu long châu dẫn múa rồng.
“Không ổn, người này lén lén lút lút, không rõ lai lịch. Vừa nãy ngươi nói dẫn hắn đi tiện nhớ lẫn nhau, hắn cũng không dám đi cùng, chưa chắc hắn không phải là Tọa Vong Đạo.”
Giọng nói truyền ra dưới cái đầu búp bê bằng gốm sứ to kia khá trẻ và nehj nhàng, hoàn toàn không hợp với cơ thể to béo của hắn.