Thấy ả ta chuẩn bị bổ nhào, Lý Hỏa Vượng liền phi tới như tên bắn trong một cái búng tay.
“Keng.”
Một tiếng âm thanh vang giòn cất lên, móng tay đã đập vào người hắn phát ra tiếng kim loại va chạm kêu lên lanh lảnh.
Trong tình cảnh hỗn loạn như vỡ trận, Lý Hỏa Vượng dốc toàn lực lao về phía nữ nhân ấy, khi hắn đến nơi thì xung quanh đã nằm la liệt mấy người cả nam lẫn nữ.
“Keng!”
Lý Hỏa Vượng rút kiếm xông về phía ả ta, bổ thằng vào cơ thể ả.
Nhưng điều mà Lý Hỏa Vượng không ngờ được là, Tử Tuệ là vũ khí của Binh gia, dẫu sắc bén nhưng khi chém lên người hắn thì đến da cũng chẳng bị xước mà chỉ phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Tiếng bước chân ầm ập của Cao Trí Kiên ập tới phía bên này, lang nha bổng trong tay hắn vù vù bay lên khua múa.
Trong lúc giao chiến với nhau, Lý Hỏa Vượng đối kháng với đối phương có qua có lại.
Nhưng càng va chạm với người này, Lý Hỏa Vượng càng thấy ở đâu đó không đúng lắm. Con quỷ trước mắt rất không đúng.
Nếu thứ này thật sự là quỷ thì con quỷ này cũng quá ư là kì quặc rồi nhỉ? Quỷ mà còn có thể không bị đao đâm xuyên người nữa? Đến kiếm trảm ma cũng không thể chém đứt nó? Hơn nữa lúc nào cũng xuất hiện vào thanh thiên bạch nhật là sao?
Trong lúc Lý Hỏa Vượng còn đang nghĩ cách giải quyết người này thì không rõ có phải do ảo giác của hắn hay không mà hắn cảm nhận được đối phương nhìn mình chớp chớp mắt, nhất thời hắn đã nghĩ rất nhiều.
Dưới sự quan sát của toàn bộ bách tính ở Thất Huyện, hắn thấy nam nhân đeo mặt nạ đồng tiền giao chiến với con quỷ này có qua có lại.
Tâm trạng họ cũng lúc thăng lúc trầm theo tiết tấu của trận đấu.
Sau khi giằng co một một khắc, Lý Hỏa Vượng liền nhấc chân đâm thẳng vào l*иg ngực của người đó.
Ngay sau đó, hắn móc ra một tấm bùa phù lục dán vào giữa trán của người kia. Mọi thứ xung quanh dần chìm vào yên tĩnh.
Lý Hỏa Vượng cầm kiếm nhìn một vòng rồi mở miệng với ngữ khí quả quyết nói:
“Các ngươi nói đúng, thực sự có một con quỷ chuyên đi trộm của quý, ả chính là con quỷ này! Bây giờ, ả đã bị ta giết rồi!”
---
Lý Hỏa Vượng dùng tay nắm lấy đầu người nọ, xách cả thi thể lên trước mặt những người Thất Huyện.
“Các ngươi xem đi, quỷ đã bị ta tiêu diệt rồi, hồn của nó cũng bị diệt sạch rồi, sau này trong Thất Huyện sẽ không còn xảy ra chuyện lúc âm lúc dương nữa đâu.”
Giọng của Lý Hỏa Vượng vang vọng trong Thất Huyện, một lát sau “ầm” một tiếng, cả bầu trời của Thất Huyện như bị tiếng reo hò hoan hô của người trong Thất Huyện lật đỗ.
Người cười nơi đây đều vui đến mức rơi nước mắt, những sự u ám dị thường trên mặt bọn họ đều mất sạch.
Có không ít người thò tay vào áo ngay tại chỗ, lấy ra những thứ để trói như dây thừng và xiềng xích ném lên không trung.
Có nhiều người còn quỳ trên mặt đất liên tục quỳ lạy Lý Hỏa Vượng mà khi nãy bọn họ nghi ngờ, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại phụ mẫu sống lại gì đó.
Dương Huyện lệnh ở bên cạnh cũng dẫn theo mấy tên đầu mục đến nghênh đón, dùng cây trường côn chống quỷ trong tay bắt đầu tiến hành diễu hành.
Những người này lại trở về báo cho người nhà, chẳng mấy chốc tin tức này đã truyền đi khắp Thất Huyện.
Ngay sau đó, đãi ngộ dành cho những người xứ khác như Lý Hỏa Vượng cũng cao hơn rõ ràng, đi đến đâu cũng có người nhét đồ ăn vào tay bọn họ, còn có không ít những người tóc trắng nhìn thấy bọn họ là muốn dập đầu tạ ơn, nói đa tạ vì đã cứu cháu của bọn họ.
Đêm hôm đó, tửu lâu tốt nhất ở Thất Huyện là Phượng Dương Lâu cũng bị Dương Huyện lệnh bao trọn dùng để mở tiệc chiêu đãi khách quý.
Thân là người đã cứu vớt toàn bộ Thất Huyện, Lý Hỏa Vượng được xếp ngồi ở chủ vị, một vài người có chút thân phận ở Thất Huyện sôi nổi đến mời rượu như thể có thể mời rượu cho Lý Hỏa Vượng là một loại vinh dự gì đó vậy.
Áp lực trên thân những người Thất Huyện đều mất sạch, một Thất Huyện vốn nên tĩnh mịch đang dần chuyển biến thành một huyện bình thường, con đường đi quạnh quẽ cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Trên tửu lâu rộn rã tiếng người, đám Cẩu Oa và Cao Trí Kiên ăn những món ngon nhất trong tửu lâu này, ai nấy đều ăn ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.
Cũng là những thứ thế này, mình làm đại mà đem so với đầu bếp giỏi nhất của Thất Huyện làm thì đúng là không thể so sánh được.
“Tú tài, sau này ngươi phải học cho tốt đó biết chưa hả? Chỉ có học cho giỏi thì tương lai ngươi mới có thể thay trời hành đạo như tiểu đạo gia được, xong rồi sau này mới có người mời ngươi ăn một bữa tiệc lớn thế này chứ!”
Lữ trạng nguyên ăn cào ăn cấu, miệng đầy dầu mỡ nhưng vẫn không quên dạy dỗ con trai của mình.
“Lão già khọm, ngươi biết gì chứ, ngay cả đồ ăn cũng không chặn được miệng ngươi à!”
Tú tài bỏ miếng gà trong tay xuống, cầm rượu ngon bên cạnh định rót vào ly rượu trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nhưng hắn còn chưa kịp rót thì Bạch Linh Miểu ở bên cạnh đã vươn tay cầm ly đi trước.
“Lý sư huynh không uống rượu, hắn uống rượu dễ say lắm.”
Nói xong nàng lại múc một muỗng canh cá đặt vào trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh ăn chút canh miến đi, ngươi đã ra tay cứu mọi người trong huyện này, ngươi vất vả rồi.”