“Lên hết đi, mặc binh khí vào. Lát nữa các ngươi vây quanh đám đông canh chừng giúp ta, để tránh làʍ t̠ìиɦ hình thêm phức tạp.”
Không rõ Dương Hoành Chí dùng cách nào thông báo mà huyện nha nhan môn của Thất Huyện đều bị những người gương mặt hoảng hốt vây quanh chật ních, không ít những bở tường nóc nhà cũng đều bị người người đứng đầy.
Hơn vạn người trong thành tập hợp lại một chỗ tựa như đàn ruồi vo ve cùng kêu lên.
Dương Hoành Trí len lén đến gần Lý Hỏa Vượng, hứng khởi nhìn mặt hắn.
“Chân nhân, ngươi thấy như vậy đủ rồi chứ? Mỗi hộ đều được phái một người đến đây rồi.”
Hắn vừa trở về kiểm tra lại thì phát hiện của quý của con trai mình không bị teo đi tí nào.
Lý Hỏa Vượng nhìn lúc nha lúc nhúc đầu người bên cạnh mình gật đầu, hắn lùi lại hai ba bước rồi nhẹ nhàng nhảy lên tượng sư tử đá ở cửa nha môn.
“Các vị hương thân phụ lão của Thất Huyện! Ta ở đây là để nói với mọi người rằng, vốn dĩ không hề có bất cứ con quỷ trộm của quý nào cả, các ngươi đều bị lừa rồi! Súc Dương Súc m đều là giả hết! Đây chỉ là một lời đồn mà thôi!”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, toàn bộ đám đông như ong vỡ tổ, tất cả mọi người đều nhao nhao lên nghị luận.
“Keng~keng~keng~!”
Tiếng chuông chói tai vang lên lọt vào tai tất cả mọi người, khiến toàn bộ đều vô thức đưa tay lên bịt chặt lỗ tai.
Sau khi tiếng nghị luận bị tiếng chuông át đi, Lý Hỏa Vượng ngừng lắc Đạo Linh trong tay rồi ném cho Xuân Tiểu Mãn ở bên cạnh.
Thấy mọi người đều dần dần buông hai tay xuống, Lý Hỏa Vượng nghĩ một hồi rồi cất giọng nói lần nữa:
“Các vị! Ta và Dương huyện lệnh đã kiểm tra lại rồi! Khiêu Đại Thần bị chết vì bị Súc Dương ấy chỉ là giả chết mà thôi, hắn sớm đã cao chạy xa bay từ lâu rồi!”
“Hơn nữa các ngươi thử nghĩ kĩ lại xem, các ngươi có từng tận mắt chứng kiến có ai bị Súc Dương vào trong bụng không? Nhớ kĩ là không phải con trai của ai nói, không phải hàng xóm của ai bảo mà là chính các ngươi tận mắt nhìn thấy cơ! Có hay không!!”
Nghe thấy lời của Lý Hỏa Vượng, toàn bộ người dân của Thất Huyện đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng tưởng rằng bọn họ sẽ vứt bỏ được tâm lí hoang mang của mình thì một âm thanh kì dị vang lên.
“Có!”
Một phu nhân có nửa đầu bạc trắng, đang bồng đứa bé còn đang đóng tã lót trên tay, run rẩy tiền về phía trước.
Nàng ta run rẩy cởi bỏ tầng tầng lớp lớp y phục của đứa trẻ ra rồi giương cao cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của đứa bé lên cao cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
“Các người nhìn thấy chưa, của quý của đứa trẻ này bị khóa vào rồi! Kẻ này chính là một tên lừa đảo! Mọi người đừng tin hắn!”
Lý Hỏa Vượng cẩn thận đánh giá một lượt nữ nhân trước mặt, sau khi hắn phát hiện người này không phải Tọa Vong Đạo giả trang thành liền di chuyển tầm nhìn sang đứa trẻ trên tay nàng.
“Đây là con ngươi? Nó bị con quỷ không nhìn được ấy trộm mất của quý à?”
“Đúng! Ngươi xem! Của quý của nó đâu rồi? Biến mất rồi!!! Hu hu hu~ Nhĩ mệnh khổ của ta~~~~~~
Nữ nhân ấy ghì chặt đứa con của mình òa khóc.
“Thật sự bị rụt đến mức biến mất rồi sao?”
Lý Hỏa Vượng nhìn bộ phận bên dưới trống không, thoáng giật mình nói.
Nhưng ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyệ, hắn nhìn gương mặt lệ tuôn như mưa của nữ nhân ấy hỏi một câu hỏi hết sức bình thường.
“Vị thím này, ngươi nói xem liệu có một loại khả năng, con của ngươi thực ra là con gái không?”
Chỗ này dài thì cũng quá tự nhiên, nhưng nhìn thế nào thì troong cũng không giống do bị rụt vào mới thành ra như vậy.
Vừa dứt lời, nữ nhân ấy như thể bị dọa một phen hoảng hồn, nàng ta ôm chặt con mình lùi về phía đám đông.
“Ngươi nói xạo! Lúc ta mang thai rõ ràng bụng nhọn lên mà! Sao có thể sinh ra một thứ ti tiện như vậy! Ta sinh ra một đứa con trai!”
Vị phu nhân ấy nói xong bèn ôm chặt đứa trẻ rồi quỳ xuống trước mặt một vị lão nhân, thần sắc lo lắng giải thích:
“Đương gia ơi, ngươi đừng tin hắn, việc này thực sự không thể trách ta được, ta thật sự đã sinh được một tiểu tử bụ bẫm kháu khỉnh có thể nối dõi tông đại mà! Do con quỷ ấy đã trộm mất của quý của đứa trẻ rồi, việc này thực sự không thể trách ta được!”
Lời của vị phu nhân này khiến gương mặt ai nấy đều tỏ ra bất an, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn hơn.
“Chỉ vì không muốn để bản thân chịu ủy khuất ở nhà chồng mà cưỡng chế nói nữ nhi thành nam nhi. Trước khi khi đối đầu Tọa Vương Đạo, sao ngươi không thông minh như vậy đi?”
Nghe thấy âm thanh dị nghị phía dưới càng lúc càng lớn, Lý Hỏa Vượng đang chuẩn bị trấn an người dân phía dưới thì một tiếng thét chói tay vang lên từ phía dưới đám đông.
Đám đông vốn đang tập trung chật cứng thì trong nháy mắt lại giãn ra một khoảng trống, một ả ăn xin mặc y phục rách nát cầm trong tay một thanh đoản đao rỉ sét.
Trong tiếng hò hét của đối phương, hắn ngang nhiên cắt của quý của đối phương xuống treo lên cơ thể mình.
Ả ăn mày lắc lư cái mông của mình hình chữ nhất đứng dậy, gương mặt nở nụ cười âm trầm nhìn gương mặt kinh hãi của mọi người xung quanh.
“Hahaha~ của quý~ của quý đều là của ta~ có của quý rồi, ta có thể đầu thai rồi!”
Cùng với tiếng nói của mình, cơ thể ả bỗng nhiên bay lên như quỷ hồn rồi bổ nhào về phía một người nam nhân khác.
“Aa!!”
Tiếng thét chói tai của phụ nữ vang ên, tất cả mọi người đồng loạt nhao nhao lên ba chân bốn cẳng bỏ chạy tứ phía.