Khóe môi Lý Hỏa Vượng hé ra, nở một nụ cười gượng gạo, hắn giơ tay cầm một cái đùi gà to ném xuống gầm bàn, lập tức có tiếng gặm nuốt của Màn Thầu.
Cảm nhận được đuôi của Màn Thầu quất liên tục vào chân mình, tâm trạng Lý Hỏa Vượng thoáng vui vẻ hơn một chút.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, Lý Hỏa Vượng bưng canh lên uống cạn sạch rồi đứng dậy, chỉ vào Dương Hoành Chí đã say khướt ở phía xa rồi nói:
“Chú ý hắn cho kỹ, đừng để hắn vui quá uống say chết đấy.”
Trong tiếng người nói vui vẻ, Lý Hỏa Vượng bước xuống khỏi tửu lâu đèn đuốc sáng trưng, so với tửu lâu nhộn nhịp thì con đường trên Thất Huyện càng hỏi bàn.
Tiếng pháo vang lên liên tục, theo đó là những tiếng lốp bốp, mảnh giấy màu đỏ bắn khắp nơi nhuộm những con hẻm đường đi thành một màu đỏ vui mừng.
Có lẽ bọn họ không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào, chỉ biết cuối cùng mình đã không cần phải chịu nỗi khổ da thịt mặc sắt nữa, hơn nữa còn được ăn những món ngon mà bình thường không được ăn.
Ở cuối ngã tư đường, một nam nhân đội một cái đầu búp bê má đỏ miệng đỏ thật to, giơ cao hoa hầu, dẫn một con rồng lục sắc đi tới.
Phía sau múa rồng là điệu kèn vui vẻ.
Cảnh tượng này lập tức thu hút đám trẻ con, chúng không quan tâm đến tiếng pháo nổ, vui vẻ nhảy vòng quanh đoàn múa rồng kia.
Cảnh tượng như thế có ở khắp Thất Huyện, thời gian bình thường cứ bị bọn họ vui chơi như đang ăn Tết vậy.
Lý Hỏa Vượng lạnh mặt đi lướt qua đám đông trông rất không hòa hợp.
Nhưng mà người không hòa hợp với cảnh tượng vui mừng này cũng không phải chỉ có một mình Lý Hỏa Vượng.
Có một vài căn nhà trên cửa có dán câu đối lục sắc, treo vải trắng, trong sân truyền tới tiếng khóc hu hu, đây đều là những người hôm nay bị con quỷ kia giết chết, hơn nữa còn là kiểu chết cực kỳ thê thảm.
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua những khoảng sân thê thảm kia, tiếp tục bước đi.
Hắn bước đi trong bầu không khí không hòa hợp này, cuối cùng đi tới phòng chứa thi thể của huyện.
Dù bên ngoài rất náo nhiệt nhưng đương nhiên chỗ này vẫn sẽ có người gác đêm, nhưng mà nồi lẩu thịt ngon nóng hôi hổi trên mặt bàn và cả một cái vò rượu màu đen có dán chữ chứng tỏ trong huyện cũng không hề bạc đãi bọn họ.
Thấy Lý Hỏa Vượng bước tới, Ngỗ Tác và tên sai dịch áo xanh vội thả chân xuống, ngỏ lời mời hắn ăn cùng mình.
“Các ngươi ra ngoài hết đi, con quỷ này không tầm thường, ta phải làm phép để chấm dứt hậu hoạn hoàn toàn.”
Nghe thấy đối phương nói vậy, mấy người này nào dám nhiều lời, lập tức gật đầu khom lưng đi ra ngoài.
Trong phòng chứa thi thể lạnh lẽo, từng cỗ thi thể bị bọc vải trắng che phủ bày ngay ngắn trên mặt đất.
Lý Hỏa Vượng đi qua từng cỗ thi thể lạnh băng, cuối cùng đi đến một cỗ thi thể cuối cùng, sau đó vén tấm vải trắng bên trên lên, phụ thân của tên ăn mày bị quỷ ăn xuất hiện trước mặt hắn.
Người này trông râu ria xồm xoàm, quần áo tả tơi nhưng kỳ lạ là trên người hắn chẳng hề lôi thôi tí nào, cũng không có những mùi nên có như những tên ăn mày khác.
Tướng mạo của người này bình thường, thuộc dạng người nếu đặt vào đám đông thì sẽ không tìm ra được, đặc điểm duy nhất của người này chính là lông mày của hắn, lông mày chữ nhất vừa thô vừa rậm.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang quan sát tỉ mỉ người này, cỗ thi thể kia chợt mở mắt, đối diện với ánh mắt của Lý Hỏa Vượng.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng ôm ngực lui lại một bước, hắn vươn tay tháo tấm bùa màu vàng đang dán trên trán mình xuống.
“Thú vị, thú vị, bùa ngươi dán là bùa gì vậy? Nó có công dụng gì?”
“Ta cũng không biết nữa, bùa linh tinh thôi, cái này là của người khác vẽ.”
Lý Hỏa Vượng trả lời cực kỳ tỉnh táo như thể không hề bất ngờ khi thấy người này tỉnh dậy.
Tên ăn mày có lông mày chữ nhất kia trở mình, nhảy thẳng xuống khỏi ván gỗ, phủi bụi trên người mình, cả người đều phát ra tiếng lanh lảnh của kim loại va vào nhau leng keng leng keng.
“Vị chân nhân này xưng hô thế nào?”
Hắn hành lễ với Lý Hỏa Vượng, ánh mắt rất bình tĩnh.
“Áo Cảnh Giáo, Nhĩ Cửu.”
Lý Hỏa Vượng không biết để lộ danh tính của mình nên nói ra cái tên giả mà Khương Anh Tử đã chết từng dùng lúc ở Áo Cảnh Giáo.
“Nếu ta đoán không sai thì chắc hắn các hạ là Giám Thiên Ti nhỉ?”
Lông mày chữ nhất cũng không phủ nhận, lên tiếng nói:
“Đúng vậy, tại hạ đúng là tiểu tốt Giám Thiên Ti, chân nhân thông minh lắm. Trước đó ta đã liếc mắt trước với ngươi rồi, không ngờ ngươi đón được thật.”
---
Trước đó Lý Hỏa Vượng đoán không sai, hoàn toàn chẳng có con quỷ trộm sinh mạng nào cả, nhưng mà so với lời đồn truyền ra từ Tọa Vong Đạo thì tên ăn mày đến từ Giám Thiên Ti này dùng cách hoàn toàn khác Lý Hỏa Vượng.
“Cần phải thế không? Có cần phải diễn thật như vậy không?”
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay chỉ vào mấy người bị lông mày chữ nhất giết chết.
“Đây chính là cái bẫy của Tọa Vong Đạo bày ra, không diễn thật sao được? Cậu tưởng nói dễ nghe một chút là họ nghe liền hả? Hơn nữa lúc ra tay ta còn xem hết đây này, mấy người chết chỉ là mấy dân chúng bình thường thôi.”