Một sai nha sau khi gõ chiêng đến mức mồ hôi đầm đìa chợt quay người lại, nhìn Lý Hỏa Vượng lo lắng nói:
“Mau lên! Ngươi đã bị thứ đó nhắm tới rồi! Nếu không muốn bị Súc Dương* đến chết thì mau học theo cách làm của bọn ta! Đều là châu chấu trên một sợi dây thừng**, chẳng lẽ bọn ta lại muốn hại ngươi?”
(*co rút d**ng vật. Súc m - 缩阴 : co rút *m đạo.)
Lời này khiến toàn thân Lý Hỏa Vượng cứng đờ, hắn đưa tay nhận lấy chiêng đồng rồi vừa đi vòng tròng vừa gõ chiêng.
Không rõ vì sao nhưng chuỗi những sự việc ở Thất Huyện đem lại cho hắn một cảm giác nào đó vô cùng quen thuộc, một loại cảm giác vừa quen thuộc nhưng cũng đá đỗi chán ghét.
Trong lúc hắn đang mải mê suy tư thì những người vây quanh hắn lại bắt đầu có động tác mới.
Họ dùng sợi dây đỏ trong tay treo lên cổ như con ba ba vác trên lưng cái mai của mình, tiếp đó liền bò bằng tứ chi quanh cái bàn tròn.
Màn kịch này vừa quái dị vừa hoang đường, hơn nữa điều quan trọng là những người khác đều quăng về phía hắn một ánh mắt bức bách thúc giục hắn phải làm theo.
“Làm vậy thực sự có tác dụng sao? Rốt cuộc họ từ đâu biết được làm vậy sẽ có tác dụng với con quỷ trộm của quý đó vậy?”
Khi Lý Hỏa Vượng treo chiêng lên cổ mình thì những người con lại dạng chân ra tư thế đi tiểu của chó.
Nhưng họ không phải muốn đi tiểu mà là cởϊ qυầи ra rồi lấy một nắm bột ớt đỏ ném về phía của quý của mình.
Dù có xay xót đến đến nhe răng trợn mắt thì họ cũng mặc kệ tất cả, tiếp tục đeo chiêng đồng trên lưng và bò, vừa bò vừa vung.
“Chân nhân, ngươi mau làm đi! Mau học theo bọn ta đây này! Nếu ngươi không học theo thì sắp không sống nổi nữa rồi!”
Nhìn khung cảnh hài hước hước đến hoang đường trước mặt, Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày đi đến, chầm chậm ngồi xuống rồi đưa tay lấy một nắm bột ớt .
Sau khi do dự đôi chút, tay hắn chầm chậm mở ra, bột ớt màu đỏ cam nhẹ nhàng bay từ lòng bàn tay hắn xuống mặt đất.
“Sao ta cứ có cảm giác làm như này giả quá thể đáng nhỉ? Dù thế giới này có điên hết cả lượt rồi thì thế này cũng quá bất hợp lí rồi đấy? Như kiểu tɧác ɭoạи vậy!!!”
---
Lý Hỏa Vượng nhìn mấy người bò trên mặt đất như chó trước mặt, những hiểu biết trước đây về người ở Thất Huyện của hắn bắt đầu nảy sinh dao động.
Quỷ trộm của quý người cùng với pương pháp trị liệu nhục nhã như vậy, còn có bột ớt đỏ ở khúc cuối nữa. Tất cả đều quá ư là hoang đường.
Mặc dù cả huyện thành đều nói quỷ trộm của quý có Súc Dương và Súc m. Nhưng lẽ nào những gì họ nói đều không thể là giả sao? Có thể thực ra vốn không hề có sự tồn tại của nó thì sao?
Liên tưởng đến tiểu nhị trước kia từng treo cổ tự vẫn lẫn tất cả những gì bản thân từng nhìn thấy ở Thất Huyện, Lý Hỏa Vượng chất vấn những người đang bò trên mặt đất:
“Các ngươi không ngừng nói Súc Dương Súc m này kia, thế các ngươi có thực sự từng thấy ai bị co rút vào chưa?”
Cả mấy người nhìn Lý Hỏa Vượng, bốn mắt nhìn nhau không ai nói một lời.
Cuối cùng một vị sai nha cũng mở lời trước:
“Cha ta nói mà! Ông ấy thực sự đã tận mắt chứng kiến có người bị súc dương rồi!”
“Ta không hỏi cha ngươi mà ta đag hỏi chính bản thân ngươi kìa! Ngươi có từng tận mắt chứng kiến không?”
Lý Hỏa Vượng dùng ánh mắt bén như lưỡi kiếm khiến hắn há hốc mồm không nói được nửa lời.
Lý Hỏa Vượng lại nhìn huyện lệnh của Thất Huyện Dương Hoành Chí.
“Trước kia ngươi từng nói con trai ngươi bị teo đi rồi, phải dùng khóa bạc khóa chặt lại. Nhưng liệu có khả năng nào con trai ngươi sinh ra vốn đã nhỏ, con ngươi vốn dĩ chẳng bị sao cả mà chỉ là do chính bản thân ngươi tự mình nghi thần nghi quỷ không?”
“Ngươi chưa từng nghi ngờ điểm này sao?”
“Vậy ư? Nhưng sao lại có thể như vậy đực! Rõ ràng người đó từng nói...”
“Người đó là ai? Bây giờ hắn đang ở đâu!”
Lý Hỏa Vượng xông đến trước mặt hắn, mặt đối mặt chất vấn.
Dù người này là ai thì chắc chắn hắn có liên quan trực tiếp đến toàn bộ những việc hoang đường đang diễn ra ở đây.
“Hắn....hắn.....hắn chết rồi, bởi vì hắn nói với người khác về những....lời đó, nên bị Súc Dương co rút đến chết rồi.”
“Ha!”
Gương mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra nụ cười lạnh lùng, phỏng đoán trong lòng hắn càng lúc càng sáng tỏ rồi.
Vốn dĩ chẳng có con quỷ Súc Dương nào cả, vốn dĩ cũng chẳng có cách nào đuổi con quỷ ấy đi, tất cả mọi thứ đều là giả hết!
Đương lúc nghĩ đến vấn đề này, rốt cuộc thân phận người đó là gì thì dường như cũng dần được hé lộ rồi.
Kẻ thù gặp nhau mắt đỏ au, hồi tưởng lại những việc mà trước kia chúng từng làm với mình, hai tay Lý Hỏa Vượng nắm chặt kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tọa Vong Đạo!”
Lý Hỏa Vượng tháo chiêng đồng trên cổ ra ném thẳng xuống đất.
Một cước hắn liền từ vị trí chặn trước mặt tên sai nha vừa rồi xổng thẳng đến bên cạnh Dương huyện lệnh, hai tay túm cả người hắn bay lên.
Lúc này hắn mới cảm nhận được cảm giác vô cùng quen thuộc hết lần này đến lần khác sượt qua trong tiềm thức là gì, đây chính là cảm giác bị Tọa Vong Đạo lừa bịp, trước kia hắn từng mắc lừa một lần rồi!
Hắn tung một cước vào l*иg ngực đối phương, kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng đã nhắm thẳng vào cằm hắn.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Dương Hoành Chí, một góc mặt của hắn đã bị Lý Hỏa Vượng nâng lên.