Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 442: Hạ Sách




Huyện lệnh của Thất Huyện là Dương Hoành Chi bưng chén trà làm bằng sứ của Thanh Hoa lên, cầm nắp đẩy nhẹ lá trà tung bay ở bên trong, cẩn thận nhấp một ngụm trà.

Nhân lúc uống trà, hắn đánh giá lại một lần nữa quái nhân trước mặt, cách ăn mặc của người này cực kỳ cổ quái, kỳ thực khiến hắn không tài nào đoán được lai lịch của đối phương.

Qua thông tin mà La sai nha nghe ngóng được thì người này đi cùng một gánh hát xướng phấn hý vào Thất Huyện, từ hướng đi của họ, có lẽ là tới từ Thanh Khâu.

Quan trọng nhất là người này nói rằng có thể giải quyết Súc Dương Súc m đã giày vò hắn trong cả khoảng thời gian dài.

Con trai hắn còn đang phải ngậm đắng nuốt cay với nó, dù chỉ là một tia hi vọng mong manh thì cũng nhất định phải thử.

Trong lúc Dương Hoành Chí quan sát Lý Hỏa Vượng thì Lý Hỏa Vượng cũng đem toàn bộ các kiểu thần thái quan sát của đối phương thu hết vào tầm mắt.

Sau khi phân tích kĩ lưỡng hàm ý ẩn sau biểu cảm trên gương mặt người này, trong lòng Lý Hỏa Vượng đã biết tiếp theo nên làm thế nào rồi.

“Dương huyện lệnh, nói nghe coi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, trong Ti vẫn còn nhiều việc lắm, không rảnh lãng phí công phu ở đây đâu.”

Để có thể mau chóng hiểu rõ thứ tạo thành Súc Dương chi tiết hơn đồng thời có được sự trợ giúp của nha môn ở Thất Huyện thì nói gì cũng chỉ là hư không, chẳng có tác dụng, vì vậy Lý Hỏa Vượng dự định giả mạo hẳn Giám Thiên Ti.

Trong tình hình hiện tại, đối phương là quan phụ mẫu* của cả một huyện, phải đương đầu với vấn đề lớn như vậy thì không thể có chuyện không bẩm báo cho Giám Thiên Ti.

(quan với dân như phụ mẫu với nhi tử, ý chỉ hết lòng vì dân dốc sức vì nước.)

Vậy nễu vấn đề vẫn còn ở đó thì hoặc là vì Giám Thiên Ti không có ở đây, hoặc là đã phái người đến nhưng chưa giải quyết được mớ bòng bong này, vậy thì hắn có thể tranh thủ mượn danh nghĩa của họ để đạt được mục đích của bản thân.

Vừa nghe Lý Hỏa Vượng nói đến trong Ti, Dương huyện lệnh liền bị tách trà nóng trong tay làm bỏng, hắn luống cuống đặt tách trà lên bàn rồi kích động không thôi chắp tay về phía Lý Hỏa Vượng.

“Ông trời ơi! Cuối cùng Lệ Bộ cũng phái ngươi đến đây rồi, ối dồi ôi, đợi lâu chết mất. Bổn quan gửi thư bồ câu ít nhất cũng phải hơn trăm bức rồi! Lần nào cũng khuyên nhủ ta phải trấn an lòng dân, yên lặng chờ tin lành, đến lòng ình bổn quan còn không trấn an nổi thì còn trấn an lòng ai!”

Thấy Dương Hoành Chí không ngừng kể khổ với mình, tâm trạng căng như dây đàn của Lý Hỏa Vượng mới được nới lỏng một chút. Giờ đây đối phương tin rồi, hắn bèn bỏ một kịch bản đã chuẩn bị sẵn trong đầu ném sang một bên.

“Được rồi, Dương huyện lệnh, không có thời gian rảnh rỗi đâu, ngươi đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện này nói lại cho ta một lượt, thứ Súc Dương súc dương này đến từ đâu? Bắt đầu từ khoảng thời gian nào?”

“So với tên tiểu nhị ở quán trọ thì vị chắc chắn vị huyện lệnh này sẽ biết nhiều hơn. Vì đế đối phó với con quỷ mắt nhìn không thấy tay chạm không được đã nhắm đến bản thân, hắn nhất định phải hiểu rõ về nó nhiều hơn nữa.

“Ấy! Cái này phải nói từ cái ngày Quỷ Tiết năm nay, ở sườn dốc người chết cách huyện năm dặm về phía đông, có một vị canh phu.....”

Nói đến đây, Dương huyện ệnh như nhớ ra điều gì đó, hé miệng định nói rồi lại thôi, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ.

“Nói tiếp đi, rốt cuộc là bị làm sao?”

Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng người về phía trước chất vấn hắn.

Đối diện với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, huyện lệnh lại bắt đầu lảng sang chuyện khác, hắn lại quắn quýt chắp tay với Lý Hỏa Vượng lần nữa.

“Cao nhân, ngươi nhất định phải cứu bách tính ở Thất Huyện này đó! Việc này liên quan đến mạng của tất cả người dân ở đây đó!”

Lý Hỏa Vượng vừa định hỏi lần nữa thì bỗng nhiên hắn chợt dừng lại, hắn hiểu đối phương đang lo lắng điều gì, người này cũng đang lo sợ về điều giống với tiểu nhị trước kia.

“Ngươi đang sợ một khi mở miệng nói về ngày Quỷ Tiết ấy thì con quỷ đó sẽ đến đây gieo họa cho ngươi phải không? Yên tâm đi, ngươi chỉ cần gan dạ nói ra thôi, ta đã đến đây rồi thì nhất định có thể giúp ngươi giải quyết thỏa đáng mọi chuyện.”

Nào ngờ, Dương huyện lệnh nghe đến đây thì chẳng những không hề tỏ ra vui mừng mà còn nhảy cao lên ba thước như muốn tránh khỏi Ôn Thần rồi chạy xa khỏi Lý Hỏa Vượng.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại dẫn mấy tên sai nha mặc y phục màu xanh lục trở lại, trong tay mỗi người đều cầm một cái chiêng đồng nhỏ, phía sau mỗi cái chiêng đồng còn được treo một túi nhỏ màu đỏ.

Họ vây quanh Lý Hỏa Vượng không ngừng gõ chiêng. Miệng họ còn không ngừng niệm câu từ.

“Có quái chớ trách, làm việc không trách! Có quái chớ trách, làm việc không trách!”

Lý Hỏa Vượng nhìn hành động hài hước của họ, biểu cảm cực kì cổ quái.

“Các người đang làm gì đấy? Chẳng có nhẽ cách này có thể giải quyết con quỷ không nhìn được ấy?”

Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Dương huyện lệnh không ngừng gật đầu.

Bấy giờ Lý Hỏa Vượng mới nhận ra, họ ai nấy đều cầm một cái kẹp sắt trong tay rồi còn kẹp chặt ngón giữa của mình đến mức tím bầm cũng không chịu buông ra.