Lý Hỏa Vượng nhìn đôi mắt sáng người của Cao Trí Kiên, sau khi nhanh chóng suy tư một phen bèn dùng thanh gươm trong Tay chỉ chỉ ra bên ngoài.
“Được, nếu ngươi đã nói ngươi là Cao Trí Kiên thật thì ném Thiên Thư trong tay sang một bên, ngươi đi đằng trước, đi tìm tiể nhị vừa rồi.”
Hành động bất ngờ này của đối phương cực kì kì lạ, cho dù hắn có bị ma quỷ ám hay không thì hắn cần phải làm rõ xem rốt cuộc là chuyện gì mới được.
Sau khi Cao Trí Kiên vứt toàn bộ đồ đạc trên người để lại phòng, hắn đi từ phòng ra ngoài tìm tiểu nhị bỗng nhiên chạy trốn dưới sự cưỡng ép của Lý Hỏa Vượng.
Để tìm đối phương thì rất đơn giản, khi nãy hắn vừa bị Lý Hỏa Vượng dọa sợ tè ra quần xong, chỉ cần lần theo vệt nướ© ŧıểυ trên mặt đất là được.
Dịch nướ© ŧıểυ cũng không văng đi bao xa, sau khi quanh đi quẩn lại trong nhà trọ. Cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng nhìn thấy tiểu nhị không mặc quần trên xà phòng bếp của nhà trọ.
Dây gai thô ráp quấn quanh cổ hắn, treo toàn bộ cơ thể hắn lên. Cả người hắn nhẹ nhàng đong đưa theo âm thanh kẽo cà kẽo kẹt.
Từ nửa quả bí đao nằm dưới đất, đây rất rõ ràng là do hắn tự động thủ.
Vì chết do treo cổ nên đầu lưỡi của tiểu nhị thò ra rất dài, sắc mặt tím tái vô cũng rợn người nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
“Hắn...hắn...hắn...”
Cao Trí Kiên sợ hãi chỉ tay vào tiểu nhị đang đong đưa trong không trung, nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Một người vửa sống khỏe mạnh, bỗng nhiên kkaji treo cổ mà chết, như vậy thật sự quá là đột ngột.
Lý Hỏa Vượng quan sát đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi của tiểu nhị, còn co đôi tay ôm chặt lấy của quý của mình, hắn ngoảnh đầu nhìn Cao Trí Kiên.
“Ngươi nói đúng, hắn không bị ma quỷ khống chế. Tên tiểu tử này vì để miễn sau khi bản thân chết vĩnh viễn không thể siêu sinh mà quyết định nhân lúc của quý vẫn còn thì tự mình đi đầu thai trước rồi.”
Như vậy có nghĩa kẻ giết chết hắn không phải quỷ trộm của quý nào cả mà là chính nỗi sợ hãi của hắn.
Lý Hỏa Vượng giương kiếm, chầm chậm đi vòng quanh phòng bếp tìm thứ được gọi là quỷ ấy.
Trong quá khứ hắn từng đυ.ng độ rất nhiều loại ma quỷ khác nhau, nhưng chưa từng có lần nào không có chỗ xuống tay như hôm nay.
Đến mặt mũi còn chưa nhìn lần nào mà đã có một người chết rồi.
Tầm nhìn của Lý Hỏa Vượng di chuyển về phía của quý của tiểu nhị, nhận ra có hơi nhỏ.
“Đạo sĩ, lần này xử lý sao đây? Đến người khác ở đâu cũng không biết, lần này ngươi gặp trắc trở rồi ha!”
Tên hòa thượng vô cùng hoảng hốt, dường như hắn đang thực sự lo lắng cho Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng liếc hắn một cái rồi hạ thấp giọng xuống nói:
“Đừng sợ, nếu thứ đó đã truyền bá dựa vào truyền miệng vậy thì bây giờ nó chỉ để mắt hai người là ta và Cao Trí Kiên, những người khác tạm thời an toàn. Hơn nửa với cơ thể của ta thì dù nó có muốn rút đến chết cũng vẫn còn quá sớm, thậm chí Cao Trí Kiên...Cao Trí Kiên cũng không sao.”
“Lý...Lý...Lý sư huynh, chúng...chúng...chúng ta phải làm sao?”
Đến cả người vẫn luôn phản ứng chậm như Cao Trí Kiên lúc này cũng lộ rõ vẻ lo sợ, hắn mở quần của mình ra kinh hồn bạt vía đưa tay dắt lấy dắt để. Hắn sợ rằng trong lúc không để ý, thứ đó sẽ chui tọt vào trong bụng mình không ra nữa.
Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ quan sát bốn bề xung quanh, căn bếp vốn nên rất bình thường nay lại trở nên vô cũng đáng sợ. Hồ tiêu, dao phay, thớt gỗ củi gỗ, sau mỗi một đồ vật dường như lại ẩn giấu điều nguy hiểm nào đó.
Lý Hỏa Vượng mở quần ra nhìn bên trong rồi thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không có thay đổi gì.
Có vẻ Súc Dương không phải kiểu một phát ăn luôn mà nó cần có cả quá trình dần dần, hắn vẫn còn thời gian nghĩ cách.
“Đừng lo, chỉ cần chúng ta đi từ nguồn gốc biết được thứ này làm thế nào mà đến đến được, có nhược điểm gì không thì chắc chắn có thể giải vây!”
Lý Hỏa Vượng cài thanh kiếm trong tay ra đằng sau lưng rồi quay người đi về phía nhà trọ.
“Cao Trí Kiên, ngươi canh trừng ở nhà trọ! Để những người khác đều thành thật ở lại, đừng chạy lung tung, chuyện này đừng nói cho ai khác, ta sẽ tìm cách bắt tận gốc cái thứ đang trốn đi kia!”
“Đạo sĩ, ngươi đi đâu đấy?”
Hào thượng bị kẹt một nửa cơ thể trong bức tường nghi hoặc hỏi.
“Nếu đã biết toàn bộ người của cả Thất Huyện đều là nạn nhân, vậy thì bây giờ họ đều là người cùng thuyền với chúng ta rồi. Nếu đã như vậy thì cũng không cần phải che giấu nữa, vì để đối phó thứ kia, ta cần huyện lệnh của Thất Huyện giúp ta!”
---
Rời khỏi nhà trọ chẳng bao lâu thì Lý Hỏa Vượng lại đến nơi ở của người quyền cao đức trọng nhất của Thất Huyện. Ở cửa có hai bức tượng sư tử đá tạo cảm giác nơi này như cửa lớn của đại nha môn.
Lần này Lý Hỏa Vượng không có ý định lẻn vào mà là quang minh chính đại để người ở cửa đi vào trong bẩm báo.
Có thể kẻ khác làm vậy sẽ bị đối phương cho là cố tình gây sự sau đó đuổi ra ngoài.
Nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng đang vác trên lưng hai thanh kiếm, đeo mặt nạ đồng tiền trên mặt và mặc đạo bào đỏ chói nên khi khi hắn nói rằng hắn có thể giải quyết toàn bộ Súc Dương Súc m ở Thật Huyện xong thì liền được tôn kính mời vào trong.