Không lâu sau khi nghe được tiếng động, mấy tên bộ khoái mặc áo xanh vội vàng chạy vào, họ xách đao ở trong tay, hai tay ôm quyền với người đàn ông:
“Dương đại nhân, sao vậy?”
Huyện lệnh huyện Thất Dương Hoành Chí hai tay run rẩy, sợ hãi chỉ vào cánh cửa phòng chứa củi đang mở ra:
“Cánh cửa này đột nhiên mở ra, nó tới rồi! Thứ kia tới rồi!!”
Trên đường phố vắng vẻ, nét mặt Lý Hỏa Vượng kỳ lạ đi trở về, nghĩ lại chuyện mà mình vừa nhìn thấy, trong đầu hắn loạn thành một đoàn, trong miệng liên tục lặp lại:
“Họ...họ...”
Đúng vào lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghe thấy bên trong sân vườn bên cạnh vang lên tiếng động gì đó, hắn lần nữa lại ẩn thân, xuyên qua bức tường bên cạnh rồi dùng tay tạo thành một cái lỗ trên cửa sổ giấy.
Không lâu sau, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy trong phòng có một người đàn ông gầy nhom, hắn ngồi nửa mông ở bên giường, ngước đầu lên kéo quần áo của mình ra giống như con dơi bị mổ xẻ ra vậy, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phơi bày trước mặt người phụ nữ.
Vẻ mặt của người đàn ông nhìn rất thấp thỏm tựa như đang nghênh đón sự xử phạt cuối cùng:
“Nương...nương tử, sao rồi, có nhỏ lại chút nào không?”
Người đàn bà cẩn thận phân biệt một phen, giọng nói không quá chắc chắn, nàng do dự nói:
“Đương gia à, ta cảm thấy...hẳn là không nhỏ hơn đâu.”
Ai mà biết sau khi nghe nói vậy, người đàn ông lập tức giống như bùng nổ vậy, giọng nói hắn kích động hẳn lên:
“Nói dối! Rõ ràng chim của ta nhỏ hơn hôm qua nhiều! Ta tính qua rồi, xong rồi xong rồi, dùng sợi giây trói lại cũng không có tác dụng! Ta muốn trở thành thái giám! Ta muốn dươиɠ ѵậŧ co rụt lại chết đi.”
Nghe thấy chồng mình nói như vậy, người đàn bà kia không khỏi cảm thấy luống cuống:
“Vậy...vậy phải làm sao đây? Dùng giây trói lại cũng không có tác dụng sao?”
Người đàn ông tuyệt vọng nghe nói như vậy, hắn lập tức giống như hổ đói vồ mồi vậy, đè vợ mình té nhào xuống đất, biểu cảm tuyệt vọng trên mặt hắn biến thành bi phẫn.
“Nương tử! Không được! Ông đây còn chưa có con trai mà! Ngươi phải lập tức sinh con trai ra!”
Khi đang xem xét xem họ đang làm cái gì, Lý Hỏa Vượng lại liên tưởng đến cậu bé bị trói ở trên cây cột trước đây, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái rồi đứng dậy lần nữa:
“Thì ra mọi người ở huyện Thất này đều sợ...dươиɠ ѵậŧ rụt vào? Chẳng trách trước đó họ phải dùng kẹp sắt kéo ra, nhưng chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ?”
Bỗng nhiên, cơ thể hắn chợt lạnh toát:
“Chờ đã, chuyện này...rốt cuộc là thật hay giả vậy?”
“Á! Đương gia à! Ngươi làm ta đau quá, nhưng mà có thể khóa lại mà!”
Tiếng kêu đau đớn của người đàn bà khiến Lý Hỏa Vượng lại nhìn vào trong phòng.
Hai cơ thể máu thịt trắng lóa dây dưa lại chung một chỗ với nhau cũng không có gì để nhìn, Lý Hỏa Vượng chú ý tới xiềng xích ở rãnh ngực của người đàn bà kia.
So với dây xích bạc trước đó, người nhà này chỉ có thể dùng dây xích sắt thôi.
Dây xích sắc bén kia cuốn chặt lấy ngực nàng, miễn cưỡng níu lại trước ngực đối phương, nơi tiếp xúc giữa da và kim loại đã bị mài ra máu, mà dây xích kia bị huyết dịch ăn mòn cũng bị rỉ sét, nói thứ này là cực hình cũng không quá đáng tí nào.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cảnh này, cuối cùng hắn cũng biết mùi máu và mùi rỉ sét ở trên người phụ nữ kia là từ đâu ra, vì để tránh bộ phận trên cơ thể mình bị rụt vào, họ đều dùng ổ khóa khóa lại.
“Đương gia à, ngươi đừng lo lắng, ngươi nhìn nơi này của ta dùng dây xích khóa lại cũng không bị rụt vào trong nữa, hay là ngươi cũng dùng dây xích khóa lại giống ta đi.”
“Nam cũng kéo, nữ cũng kéo, không chỉ dươиɠ ѵậŧ bị rụt vào mà âʍ ѵậŧ cũng bị sao? Rốt cuộc họ gặp phải cái gì mới biến thành như vậy?”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng bắt đầu trở nên nặng nề hơn, dù hắn là người hiểu nhiều biết rộng cũng chưa từng nhìn thấy sự biến đổi quỷ dị như này.
Mặc dù bây giờ cuối cùng cũng đã biết người huyện Thất sợ cái gì, nhưng mà Lý Hỏa Vượng cũng giống như con ruồi mất đầu vậy, hắn không biết rốt cuộc thứ gì đã khiến dươиɠ ѵậŧ và âʍ ѵậŧ bị rụt lại.
Những chuyện khác thì hắn có thể giải quyết được nhưng chuyện dươиɠ ѵậŧ và âʍ ѵậŧ bị rụt vào không có bất kỳ quy luật nào lại khiến hắn không tìm được chút mục tiêu nào.
Lý Hỏa Vượng đứng trên nóc nhà, hắn nhìn quanh một vòng huyện Thất vắng tanh, rồi đạp nhẹ bước chân trên ngói đi thẳng về phía quán trọ.
“Không thể lề mề được nữa, trời mới biết sao lại có chuyện dươиɠ ѵậŧ và âʍ ѵậŧ bị rụt vào, ta nhất định phải mau chóng tìm ra nguyên nhân!!”
Hiện giờ trong mắt Lý Hỏa Vượng, khắp nơi ở huyện Thất đều là cạm bẫy, dù dùng một ít thủ đoạn không thông thường thì cũng tốt hơn so với việc tiếp tục ngồi chờ chết.
Rõ ràng những người ở huyện Thất này biết cái gì đó nhưng họ lại không muốn nói cho mình biết, nếu họ không ăn mền thì mình cũng chỉ có thể lấy cứng để đối xử họ thôi.
Chờ đến khi Lý Hỏa Vượng vừa đi vào quán trọ, hắn liền nhìn thấy Lữ gia ban đã mượn đại sảnh vắng tanh của quán trọ, bắt đầu biểu diễn hí kịch rồi.
Mặc dù người không nhiều nhưng chí ít thì vẫn có người xem.
Cẩu Oa bắt chéo hai chân đang ôm người phụ nữ mặt trái lê xem hí kịch, vừa nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đi đến, hắn liền vẫy vẫy tay gọi:
“Lý sư huynh mau tới đây đi, hí của Lữ gia ban càng ngày càng thú vị hơn!”
Lý Hỏa Vượng liếc mắt nhìn một cái, hắn nghiêng đầu đi về phía phòng của mình, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo:
“Cẩu Oa, bảo tiểu nhị tới phòng ta một chuyến.”
“À! Được!”