Lý Hỏa Vượng ẩn thân ngồi dựa ở đầu tường đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau khi không nhìn thấy bóng lưng của bọn họ nữa, hắn trực tiếp xoay người nhảy xuống, chậm rãi mò mẫm đi vào bên trong, một bên khác của bức tường này chính là đích đến của mình.
Theo như Lý Hỏa Vượng biết, bên trong mỗi huyện đều sẽ có một cuốn huyện chí ghi chép những chuyện lớn xảy ra trong huyện. Mà đây chính là mục tiêu của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng trong trạng thái ẩn thân đi vào nha môn giống như vào chỗ không người, không lâu sau hắn liền tìm được đồ mình muốn tìm.
“Tử Sửu năm hạ tháng tư Tân Tỵ, tai họa lớn...bách tính xem con cái là thức ăn...”
“Cuối tháng năm Ngọ Mậu, Kinh Chập, Nhật Thực...”
Lý Hỏa Vượng lật từng tờ một, cho đến tờ ghi chép mới nhất, hắn phát hiện ghi chép mới nhất là vào hai năm trước, nội dung ghi chép thế mà lại chuyện ở trong huyện Đại Phong?
“Chuyện này sao có thể chứ? Người của toàn huyện cũng bị dọa sợ như vậy rồi mà huyện lệnh lại không hề ghi chép lại? Hay là nói vốn dĩ hắn cố ý giấu giếm?”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy tư, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng kêu la thảm thiết thống khổ của trẻ con.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt căng thẳng, hắn khép cuốn huyện chí trong tay lại, đặt vào vị trí ban đầu, sau đó hắn thả nhẹ bước chân cẩn thận đi về phía phát ra tiếng hét.
Thính giác nhạy bén khiến cho hắn có thể nghe rõ hơn một chút, trong tiếng kêu khóc xen lẫn với giọng nói của trẻ con:
“Cha.. ta đau quá...mẹ...đừng mà...”
Đi được một hồi, Lý Hỏa Vượng đã đến bên ngoài phòng củi phát ra tiếng hét, lúc này, giọng nói kia đã trở nên rõ ràng hơn.
“Cha!! Đừng có kéo mà, đừng kéo!! Oa~oa~oa~ Mẹ~ ta đau quá, đau quá...”
Giọng nói của cậu bé cực kỳ thê thảm giống như đang bị tra tấn vậy.
“Đây hẳn là chuyện đánh trẻ con mà ông lão gặt lúa mì thuê đã nói trước đó nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng lén lút đến gần cửa sổ giấy, hắn thấm một chút nước miếng vào ngón tay trỏ, sau đó cẩn thận chọc một cái lỗ ở trên cửa sổ.
Khi ánh mắt Lý Hỏa Vượng nhìn xuyên thấu vào bên trong, con ngươi hắn chợt co rút lại cực nhỏ.
Hắn nhìn thấy một bé trai bảy tám tuổi đang chảy nước mắt nước mũi, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị trói ở trên cây cột, trông vô cùng đáng thương.
Một nam một nữ đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ không đành lòng trên mặt họ còn có tướng mạo kia thì hẳn là cha mẹ của đứa bé này.
Không đành lòng thì không đành lòng nhưng bọn họ lại dùng một cái kẹp bằng sắt kẹp chặt lấy hạ thân của đứa bé kia, run rẩy dùng sức kéo ra bên ngoài.
Trong nháy mắt, bé trai kia phát ra tiếng thét chói tai bén nhọn, cơ thể bị trói lại không ngừng run rẩy.
Cảnh tượng này đập thẳng vào mắt Lý Hỏa Vượng, nỗi đau đớn này sợ là sắp bằng cơn đau khi hắn bị dùng hình rồi.
---
Bên trong phòng chứa củi chật chội, cậu bé bị cha mẹ mình trói ở trên cây cột hành hạ liên tục kêu gào, tiếng hét của cậu bé vô cùng thê thảm, ngay cả Lý Hỏa Vượng cũng cảm thấy không đành lòng.
Một lát sau, chiếc kẹp sắt cuối cùng cũng được buông lỏng, đầu của cậu békia nghiêng sang một bên, tranh thủ thời gian hiếm có thở hổn hển từng ngụm.
Ngay sau đó hai vợ chồng mặc quần áo rực rỡ kia vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát hạ thân của con trai mình.
“Sao rồi? Có tác dụng không? Chim của Cảnh nhi có kéo về được chút nào không?”
Nghe người đàn bà nói vậy, người đàn ông cẩn thận dùng đầu ngón tay khoa tay mấy cái, vẻ mặt trở nên chán nản nói:
“Không được! Nó vẫn bị rụt một ít vào bên trong, không thể kéo dài hơn nữa, nhất định phải đánh khóa rồi nếu không thì muộn mất!”
Đầu tóc của đứa bé bị mồ hôi thấm ướt, nghe thấy cha mình nói vậy hắn lập tức bị dọa sợ giật mình, xem ra hắn vô cùng sợ hãi cái gọi là đánh khóa, giọng nói nức nở vội vàng cầu khẩn:
“Cha, ta không đánh khóa đâu, ta không đánh khóa!”
Người đàn ông giống như không nhẫn tâm nhưng cuối cùng hắn thở dài một hơi, dùng tay nhẹ nhàng sờ vào sau ót con mình:
“Cảnh nhi ngoan, nam tử hán đại trượng phu không sợ đau, đánh khóa xong là tốt rồi, đánh khóa nhiều lắm cũng chỉ đau chút thôi nhưng nếu không còn chim thì sau này ngay cả đàn ông ngươi cũng không làm được đâu.”
“Vậy ta không muốn làm đàn ông nữa! Ta không muốn làm đàn ông nữa!!”
Cậu bé giống như bắt được một cái phao cứu mạng vậy, hắn không ngừng lớn tiếng la hét với cha mình.
Nghe con trai mình la hét như vậy, dáng vẻ của người đàn ông rất không nỡ nhưng hắn lại nuốt nước mắt vào trong xoay người đi đến bên cạnh cầm một cái hộp sắt lên.
Khi chiếc hộp bị mở ra, hắn lấy ra một cái khóa bạc nhỏ hình vuông cùng với một sợi dây xích bạc.
Người đàn ông trước tiên lấy sợi dây xích bạc cột vào cổ chân con trai mình, sau đó hắn mở cái khóa kia ra, đưa ổ khóa sắc bén kia lại gần hạ thân của con trai mình.
“Cha!! Cha!! Ta không muốn!!”
Như đoán trước được sự đau đớn, cậu bé kia tuyệt vọng kêu to.
Thời điểm ổ khóa sắc bén kia tiến lại gần hơn, đột nhiên cửa phòng chứa củi bị đẩy ra, một trận gió điên cuồng thổi vào bên trong khiến cho ba người trong phòng không mở mắt nổi.
Cảm giác được nguy hiểm, người đàn ông nắm khóa bạc trong tay lập tức xoay người lại, vẻ mặt hốt hoảng giang hai tay ra chắn trước người vợ và con trai mình:
“Ai! Ngươi là ai! Người đâu rồi! Mau đến đây đi!! Có người muốn ám sát bổn quan!”