Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị gõ nhẹ cửa phòng Lý Hỏa Vượng, khi hắn bước vào liền thấy vị khách đeo mặt nạ đồng tiền đang ngồi bên bàn tròn nhâm nhi tách trà.
“Khách quan? Nghe nói ngài tìm ta à?”
Hắn còng lưng đi đến bên bàn trà, cẩn thận hỏi.
“Ngồi.”
Một tay Lý Hỏa Vượng cầm ấm trà, rót một chén cho hắn.
“Ấy ấy, ngài khách khí quá, tiểu nhân đứng thôi là được rồi. Khách quan, người gọi tiểu nhân đến là có việc gì cần phân phó sao? Hay là nhà trọ này có chỗ nào phục vụ chưa chu đáo?”
Tiếp xúc đã lâu nên giờ đây tiểu nhị đã không còn sợ những người xứ khác như bọn họ nữa.
“Cạch.”
Một cục vàng được đặt trước mặt tiểu nhị, Lý Hỏa Vượng nói:
“Ta có một số việc cần hỏi ngươi, chỉ cần ngươi trả lời được thì toàn bộ số vàng này sẽ là của ngươi.”
Tiểu nhị còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lý Hỏa Vượng đã vào thẳng vấn đề:
“Tại sao người trên huyện lại sợ Súc Dương như vậy, thứ gì đã dụ Súc Dương và Súc m đến?”
Nghe đến đây, tiểu nhị vừa lộ ra nụ cười bất đắc dĩ đã ngay lập tức chuyển thành sợ hãi, hắn đứng dậy quay người định chạy ra ngoài.
Nhưng vừa quay người, đầu hắn liền đập vào bảng đá ở l*иg ngực của Cao Trí Kiên, hắn choáng váng ngã về phía sau.
Khi hắn tỉnh táo lại thì cũng là lúc hắn nhận ra tứ chi của mình đã bị trói lại bởi dây da trâu vô cùng chắc chắn, đối diện có một tên cao to lực lưỡng đang nhìn chằm chằm hắn như hổ đói vồ mồi.
“Lộc cộc cộc.”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Lý Hỏa Vượng chầm chậm mở túi đựng đạo cụ tra tấn của mình ra trước mặt tiểu nhị.
Nhìn thấy bên trên đống vũ khí vẫn còn dính vết máu đỏ sẫm, toàn thân tiểu nhị không khỏi lạnh toát.
“Xin lỗi nha, cái miệng của ta ngốc lắm, không biết ăn nói đâu, muốn hỏi cái gì đành phải dùng biện pháp sở trường của mình vậy. Để ngươi phải chê cười rồi. Ta đến thế giới này tuy rằng chẳng học được bao nhiêu nhưng riêng các kiểu tra tấn người khác thì lại thông thạo gớm lắm.”
Lý Hỏa Vượng bình thản nói khiến toàn thân tiểu nhị rùng mình.
“Thứ này dùng để móc mắt, ta nói cho ngươi biết một chuyện nha. Thực ra ấy mà, con ngươi của ngươi không thể cảm nhận được đau đớn đâu, không tin ngươi có thể dùng tay đẩy mí mắt lên chạm thử xem, nơi thấy đau là phần thịt phía bên trên con ngươi.”
Khi thứ dụng cụ sắt trong xoe xượt qua mép gương mặt của tên tiểu nhị, toàn thân hắn cũng đồng thời nổi hết da gà lên.
Có vẻ như tên tiểu nhị bị lời nói của Lý Hỏa Vượng dọa cho sợ mất mật rồi, nhưng dù sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu thì đôi môi của hắn vẫn mím chặt, nhất quyết không có ý định nói cho Lý Hỏa Vượng câu trả lời.
Thấy tình hình không ổn, Lý Hỏa Vượng lại đặt công cụ kẹp tròn xoe vừa rồi xuống rồi lấy một con thoi sắt đặt trước mặt tiểu nhị cho hắn quan sát.
“Ngươi có biết đây lại là thứ gì không? Phần bên trên này không phải dùng để quấn chỉ đâu mà là dùng để quấn ruột đó.”
“Cách dùng nó cực kì đơn giản luôn, chỉ cần rạch một lỗ phía trên rốn của ngươi, rồi móc một đầu của phần ruột bên trong ra, sau đó không ngừng kéo nè, rồi lại kéo nè.....”
“Ngươi biết cảm giác lúc đó sẽ như thế nào không? Nhắm chặt mắt lại rồi từ từ tưởng tượng xem.”
“Nếu ngươi không muốn thì cũng được thôi, lát nữa rồi ngươi sẽ được trải nghiệm nó ấy mà. Cảm giác đó kì thực không dễ chịu chút nào, cảm tưởng như bên trong cơ thể trống rỗng vậy.”
Vừa dứt lời, xoẹt một tiếng, y phục của tiểu nhị bị Lý Hỏa Vượng xé toạc để lộ ra phần bụng gầy nhom của hắn. Khi năm ngón tay Lý Hỏa Vượng chạm vào rốn hắn, cuối cùng thì tiểu nhị cũng hoàn toàn chịu thua rồi.
“Ta nói! Ta nói!”
Mùi nướ© ŧıểυ khai nồng dần dần bốc lên từ phía dưới người hắn.
Cao Trí Kiên bên cạnh gãi gãi gáy, hắn thấy tài ăn nói của Lý sư huynh thật là cao siêu, chỉ dựa vào mỗi cái miệng thôi mà đã có thể dọa đối phương thành ra thế này.
Tay Lý Hỏa Vượng dần dần rời khỏi bụng hắn.
“Nói đi! Rốt cuộc vì lí do gì mà người ở Thất Huyện lại dụ Súc Dương và Súc m đến?”
“Có quỷ! Bởi vì có quỷ!”
Giọng của tiểu nhị vô cùng thảm thiết, cơ thể hắn cũng chật vật chẳng kém. Nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt.
“Có những cô hồn dã quỷ không có của quý! Chúng muốn đầu thai chuyển thế làm nam nhân nên đến nhân gian cướp!! Vì vậy chúng muốn cướp đi của quý của chúng ta!”
Lời của tiểu nhị khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy hết sức hoang đường.
“Ba cái thứ tào lao gì vậy?”
Điều này không giống lắm với những gì hắn tưởng, hắn vốn tưởng rằng Súc Dương Súc m bị thứ ta ma gì đó dẫn tới nơi khỉ ho cò gáy này.
“Lẽ nào họ coi những thứ tà ma kia là quỷ? Là do một loại tà ma cực kì quái dị tấn công bọn họ à? Tình hình này có lẽ Giám Thiên Ti sẽ phái người đến chứ nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn tiểu nhị hỏi:
“Ngươi đã từng thấy con quỷ được gọi là trộm của quý ấy bao giờ chưa? Trông nó như thế nào, là kiểu mà có thể chạm vào hay không thể chạm vào?”
Bây giờ phải hỏi cho rõ ràng để đến lúc chạm trán lần nữa, hắn cũng có sự chuẩn bị.
Nghe vậy, tiểu nhị ra sức lắc đầu như cái trống lúc lắc.
“Chưa từng! Con người không thể nhìn thấy được quỷ! Của quý đó sẽ không ngừng bị co vào trong! Cuối cùng con người sẽ bị co đến chết!”