Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 436: Phát Hiện???




Trong ánh mắt giật mình của La Quyên Hoa và Lữ Cử Nhân, bóng người của Lý Hỏa Vượng dần dần từ dưới đất hiện lên.

Vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn thỏi bạc trong tay đối phương, mở miệng nói:

“Nhìn dáng vẻ này của hắn hẳn là đã bị người khác đe dọa rồi. Được rồi, không có chuyện của ngươi nữa.”

Dứt lời, hắn xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Lý Hỏa Vượng đẩy cửa ra, hắn lại ẩn giấu màu sắc hư thể của bản thân xuống dưới đất, rồi đi vào trong phòng của đầu bếp.

Hắn không có bất kỳ thay đổi nào so với trước đó, vẫn dùng chăn bọc lấy người mình, run lẩy bẩy nhìn cửa sổ giấy xung quanh.

So với người phụ nữa trước đó thì điểm khác biệt lớn nhất trên người hắn chính là không có mùi máu tanh nào.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang lén lút nhìn thì tên đầu bếp kia đột nhên giơ hai tay lên cắm thẳng vào trong quần bông của mình, vẻ mặt dữ tợn nghẹo cổ đứng lên.

Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng cau mày lại, hắn xoay người rời khỏi đó.

Lần này hắn lại đi tìm tiểu nhị, nhưng tiểu nhị kia buồn vui thất thường lau bàn, đứng ở một bên nhìn đám người Lữ gia ban.

Tên mập trước đó nói không sai, người ở huyện Thất buồn vui thất thường hơn nữa quả thật sắc mặt của bọn họ đều rất kém.

Không tìm được tin tức như mong muốn ở trong quán trọ này, Lý Hỏa Vượng nhấc đi vào màn mưa như trút nước bên ngoài.

Nhưng khi hắn chưa đi được mấy bước thì có một ông lão người mặc áo tơi, chân đi guốc gỗ, đầu đội nói lá đi tới.

Thời điểm ông ta nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, đôi mắt lập tức trừng to hết cỡ, cùng với tiếng hét lớn cực kỳ bi thảm, ánh mắt của ông ta trắng dã trực tiếp té xỉu ở trong nước mưa.

“Hắn thấy được ta sao? Sao hắn lại có thể nhìn thấy ta chứ?”

Lý Hỏa Vượng kinh ngạc cúi đầu nhìn cơ thể mình, phát hiện quả thật trống rỗng không có gì cả mà.

Bỗng nhiên, Lý Hỏa Vượng chợt phản ứng lại, màu sắc của hư thể mình bị phản chiếu xuống mặt đất, dù không nhìn thấy được nhưng cơ thể của mình có thể chạm được đồ vật bên ngoài.

Bây giờ khắp nơi bên ngoài đều là nước mưa, ở chỗ của mình vừa vặn tạo thành một khoảng trống có hình dáng của một người, điều này cũng quá kỳ quái quá rồi.

Khó trách đối phương đột nhiên bị dọa sợ ngất đi, nếu là mình thì sợ là mình cũng sẽ bị dọa sợ giật bắn rồi.

Khi thấy có người trên đường nghe thấy tiếng động nhìn về phía ông lão bên này, cơ thể Lý Hỏa Vượng chợt rụt lại, lần nữa đứng dậy đi vào bên trong quán trọ:

“Như vậy không được, chờ mưa tạnh rồi nói sau.”

Bên trong căn phòng của Lữ gia ban, dù Lý Hỏa Vượng đã rời đi rồi nhưng bọn họ vẫn còn đang thảo luận.

“Ôi chao! Mẹ ơi, tiểu đạo gia biết thuật xuyên tường sao!”

La Quyên Hoa lập tức trợn tròn mắt.

“Hoang mang cái gì, có chuyện của ngươi sao! Yên phận một chút đi.”

Lữ Trạng Nguyên xụ mặt nói xong, xoay người đi về phía cậu con trai đang ngồi xếp bằng trên giường.

Ông ta duỗi tay ra cẩn thận sờ đầu hắn:

“Tú Tài à, ngươi nhìn thấy chưa, phép thần thông kia rất lợi hại đó, ngươi phải học tập cho thật tốt đó, nếu thật sự học được thuật xuyên tường thì tương lai ngươi muốn làm cái gì mà không được?”

Lữ Tú Tài bị đánh thức dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm vào cha mình, nếu không phải nhìn thấy đại ca đi bên cạnh thì lời trong miệng hắn đã phun ra ngoài rồi.

“Lão cốt đầu! Đừng có làm phiền ta! Ông đây đang bận!!”

Nói xong, Lữ Tú Tài lần nữa nhắm hai mắt lại.

Nhìn con trai nhỏ hoàn toàn thay đổi tính cách, Lữ Trạng Nguyên khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt ông ta sa sút ngồi bên người con trai, rút tẩu thuốc ra.

Trong quá khứ, ông ta đối xử với con trai nhỏ của mình toàn dùng cách đánh đập để giải quyết, nhưng khi đánh đập cũng không hữu dụng với con trai nữa thì Lữ Trạng Nguyên lại không biết làm sao để dạy con trai cả.

Huyện Thất mưa cả một đêm, chờ đến ngày hôm sau, dù trời vẫn âm u nhưng cuối cùng cũng coi như tạnh mưa.

Lý Hỏa Vượng dậy thật sớm mặc áo tơi đi ra ngoài quán trọ, hắn đi qua vài người lẻ tẻ có sắc mặt rất kém ở huyện Thất.

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng, người ở huyện Thất vẫn sẽ lộ ra vẻ sợ hãi, rối rít tránh khỏi tầm mắt của Lý Hỏa Vượng.

Hắn đi đại ở trên đường nhưng Lý Hỏa Vượng lại không ngừng đi quanh co, hắn đi về phía phủ đệ lớn nhất ở huyện Thất, nha môn thăng đường của huyện lệnh.

Hôm nay nhân lúc nghỉ ngơi, hắn đã chọn xong mục tiêu cho mình.

Nếu như nói có chỗ nào có thể tra ra được chuyện đã xảy ra ở huyện Thất thì đó chính là nha môn quản lý cả huyện Thất.

“Ta bị nhìn thấy rồi.”

Lý Hỏa Vượng rẽ vào chỗ ngoặt bỏ rơi hai tên bộ khoái mặc quần áo xanh đi phía sau mình.

Sắc mặt bọn họ cũng kém như những người khác, môi bị đông cứng tím bầm, đôi mắt đen nặng nề treo trên khuôn mặt bọn họ nhìn chằm chằm vào lưng Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng làm như không phát hiện ra gì cả, hắn quẹo thẳng vào khúc quanh.

Sau khi hai tên bộ khoái gia tăng tốc độ nhanh chóng chuyển hướng tới khúc quanh, hai tên bộ khoái ka kinh ngạc phát hiện trong ngõ hẻm kia không có một bóng người.

“Lão Ngô, mất dấu rồi, làm sao đây?”

Tên bộ khoái nhỏ tuổi hơn lộ vẻ mặt khó xử nhìn tên bộ khoái lớn tuổi.

Sau khi tên bộ khoái lớn tuổi vẻ mặt âm tình bất định nhìn mặt đất không có bất kỳ dấu chân nào suy nghĩ một hồi, vung tay lên:

“Đi!”