Nhai kỹ ngó sen ở trong miệng, Lý Hỏa Vượng im lặng ăn cơm, hắn có thể cảm nhận được có hai tầm mắt bắn lên lưng mình từ sau cái rèm của phòng bếp.
Trước đó tiểu nhị và đầu bếp kia đang ở đó, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm họ.
Lý Hỏa Vượng lại nghĩ đến chuyện trước đó khi đi qua người phụ nữ kia, ánh mắt nàng nhìn đám người mình cũng mang theo vẻ sợ hãi như vậy.
Lý Hỏa Vượng không cảm thấy dáng vẻ bây giờ của mình có gì đáng sợ, rõ ràng những bộ phận phải mọc của mình đều mọc lại rồi mà.
Hơn nữa trải qua việc sửa chữa trong thời gian dài như vậy, mỗi một thứ đều đã mọc đúng vị trí của nó rồi.
“Rốt cuộc họ đang sợ cái gì chứ? Một cái huyện thành lớn như vậy, tại sao lại đề phòng người bên ngoài như vậy chứ? Có phải trước đây họ đã gặp cái gì đó rồi?”
Bữa cơm tối phong phú kết thúc khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ.
Ban đêm, mưa bên ngoài trời không có dấu hiệu dừng lại, hạt mưa giống như phá trời vậy, không ngừng cọ rửa toàn bộ mọi thứ bên ngoài.
“Oa~oa~oa~”
Tiếng mưa rơi cùng tiếng gió dọa con trai của Lữ Cử Nhân khóc òa lên, Lữ Cử Nhân cẩn thận ôm con liên tục dỗ dành nhưng đứa bé vẫn không ngừng khóc.
“Hầy, ngươi làm cha như vậy đấy, đưa con cho ta.”
Vẻ mặt La Quyên Hoa đầy vẻ ghét bỏ vươn tay ra ôm lấy con trai, nàng kéo áo ra rồi bắt đầu cho con bú sữa.
“Ngươi đang làm cái gì vậy, Lữ Tú Tài còn đang ở đây đó.”
Lữ Cử Nhân dùng cơ thể mình che chắn giữa vợ mình cùng em trai.
“Sợ gì mà sợ, ngươi nhìn hắn như vậy mà còn bằng lòng nhìn ta sao.”
Lữ Cử Nhân nghiêng đầu nhìn em trai mình, lúc này Lữ Tú Tài vừa mới cởi giày, hai chân ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt hắn nhắm lại tập trung tinh thần liên tục lẩm bẩm cái gì đó, không hề để ý anh trai và chị dâu mình đang nói cái gì.
Đối với việc Tú Tài học phép thần thông từ tiểu đạo gia, bản thân Lữ Cử Nhân không thể nào hài lòng được, hắn biết dù nhìn thế nào thì em trai mình cũng không phải loại này.
Huống chi, cũng chỉ mới cầm kiếm của tiểu đạo gia một chút mà đã biến thành bộ dáng như hôm nay rồi, trời mới biết sau này hắn luyện được rồi thì sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Nhưng cái nhà này không phải do hắn làm chủ nên hắn có nói cái gì cũng không có tác dụng gì, nhà này là do cha hắn Lữ Trạng Nguyên quản lý.
“Đúng rồi, cha đi đâu rồi?”
Nghe thấy chồng hỏi mình, La Quyên Hoa lập tức liếc hắn một cái:
“Cha ngươi đi đâu thì làm sao mà ta biết được?”
Nói xong, La Quyên Hoa cúi đầu nhỏ giọng nói với con trai ở trong ngực:
“Đồng Sinh à, sau này ngươi không được giống như cha ngươi sống mơ mơ màng màng, sau này ngươi phải làm quan lớn đó nghe chưa!”
Nhắc Tào Tháo, Thào Tháo đến, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra, Lữ Trạng Nguyên xụ mặt đi vào.
“Cha à, ngươi đi đâu vậy?”
Lữ Cử Nhân tiến lên đón.
“Đi sang một bên, ông đây làm gì còn cần người làm con như ngươi quản sao? Ngươi đi ra hậu viện tìm tên đầu bếp kia đến đây cho ta.”
Lữ Cử Nhân lộ vẻ do dự, hiển nhiên hắn không có quyền từ chối, hắn xoay người đi ra bên ngoài.
Khi Lữ Trạng Nguyên nhìn thấy cháu trai nhỏ đang nằng trong ngực con dâu bú sữa, trên khuôn mặt ông ta đầu tiên lộ vẻ vui mừng sau đó lại giận dữ:
“Không thể tưởng tượng nổi!! Mau cầm túi vải lên!”
Không lâu sau thì mời được đầu bếp tới, một vị đầu bếp có nốt ruồi đen có lông mọc ở dưới cằm đi đến trước mặt Lữ Trạng Nguyên, khuôn mặt hắn bóng dầu, vẻ mặt cũng rất kém giống như tiểu nhị vậy.
“Khách quan, ngươi gọi ta sao? Bữa đêm muốn ăn gì à?”
Hắn xoa xoa tay câu nệ nói.
“Ha~ha~ha~”
Lữ Trạng Nguyên không nói gì mà chỉ cười, ông ta móc ra một ít bạc vụn từ trong ống tay áo đưa qua.
“Tiểu sư phó à, ngươi cũng thấy rồi đấy, con dâu ta vừa mới sinh em bé xong nhưng lại không có sữa, làm phiền ngươi làm chút canh móng heo hầm cá diếc cho con dâu ta ăn bồi bổ thúc sữa nha.”
Nghe vậy, La Quyên Hoa hàng ngày đều cho con bú méo miệng, nàng đâu cần thúc sữa đâu, sữa mỗi ngày mà Đồng Sinh ăn còn không hết, còn có thể chia cho Tú nhi một ít đó.
Nhưng mà nàng cũng không phản đối gì, dù sao thì cũng có móng heo hầm cá diếc ăn chùa thì có kẻ ngu mới từ chối thôi.
“Ồ~ta hiểu rồi, ta đi làm ngay đây, ta còn nhớ trong nhà bếp còn dư lại nửa cái móng heo đó.”
Tên đầu bếp xoay người định đi nhưng lại bị Lữ Trạng Nguyên cản lại:
“Này này này~tiểu sư phó à, đừng vội đi như vậy chứ, ha ha ha, ta còn có chưa nói xong mà.”
Nói rồi Lữ Trạng Nguyên lại móc ra một thỏi bạc ròng lớn chừng ngón tay lén lén lút lút nhét vào trong ngực đối phương.
“Cái này, ta hỏi ngươi một chuyện nha, người ở chỗ này, có phải...đã từng xảy ra chuyện gì không?”
Tên đầu bếp vừa nãy còn lộ vẻ cẩn trọng nghe thấy vậy lập tức thay đổi vẻ mặt, thỏi bạc trong tay giống như rắn độc vậy, ngón tay hắn chợt run lên, sợ hãi trực tiếp ném thỏi bạc đi.
“Đừng hỏi ta! Ta không biết cái gì hết! Ta không biết cái gì hết á!”
Dứt lời, hắn từ trong phòng chạy ra ngoài như chạy thoát thân vậy.
Lữ Trạng Nguyên khẽ thở dài một hơi, ông ta khom người nhặt thỏi bạc ròng kia lên, hai tay có chút tiếc nuối nâng về phía bên trái không một bóng người nói:
“Tiểu đạo gia, tên đầu bếp này không nhận.”