Ngày hôm sau, hai người gặt thuê kia đã mỗi người đi một ngã, dù sao thì lúa mì ở huyện Thất cũng gặt xong rồi, họ phải đi đến đồng ruộng lúa mì ở nơi khác.
Thời gian trôi qua từng ngày, trong thời gian đó mỗi khi gặp một số người cùng đường khác, Lý Hỏa Vượng luôn nghĩ cách thăm dò tin tức của huyện Thất ở trong miệng họ.
Nhưng đáng tiếc, những người này hoặc là không biết hoặc là nói huyện Thất bị bệnh dịch hoành hành, khuyên đám người Lý Hỏa Vượng đừng có đi đến đó, hắn cũng không tìm được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ trong miệng họ.
Nếu nói điều may mắn nhất ở trên đường chính là họ không đυ.ng phải mã phỉ và giặc cướp.
Cuối cùng, trong tâm trạng thấp thỏm không yên của Lý Hỏa Vượng, cuối cùng họ cũng đến được huyện Thất.
“Đây chính là huyện Thất sao?”
Lý Hỏa Vượng đứng ở phía trên một sườn núi, hắn dùng đôi mắt mới mọc của mình nhìn xuống huyện thành ngay ngắn ở phía dưới.
Hôm nay là một ngày trời râm, cả bầu trời u ám, sắc trời như vậy càng làm nổi bật sự âm u của huyện Thất.
Nhìn thấy dáng vẻ của huyện thành này, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng biết tại sao lại gọi huyện thành này là huyện Thất rồi, bởi vì hình dạng đại khái của huyện thành này chính là một chữ thất.
Bởi vì huyện thành này giống chữ thất cho nên mới gọi là huyện Thất.
“Nơi này vừa nhìn là biết không yên ổn rồi, mọi người tỉnh táo tinh thần lên.”
Lý Hỏa Vượng nói xong liền nhấc chân đi về phía nơi gọi là huyện Thất.
Vừa mới đi vào bên trong huyện, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được rõ ràng có chút không đúng, so với huyện thành lần trước thì người nơi đây quả thật là quá ít người, trên đường vắng tanh, thỉnh thoảng có người đi qua họ nhưng mà cũng là dáng vẻ vội vàng.
Lý Hỏa Vượng cảm giác có rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào người mình, những ánh mắt này đều bắn ra từ phía sau cửa sổ, sau khi Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh một vòng, hắn đã có thể tưởng tượng được có không ít người đang cong mông, nhìn lén đám người từ nơi khác đến này.
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ mặc váy sợi đay, vẻ mặt tiều tụy hốc hác ôm theo đứa con đâm đầu đi tới.
Vừa mới tiến lại gần, hiển nhiên nàng đã bị đám người Lý Hỏa Vượng dọa sợ rồi, nàng cắn môi dưới ôm chặt đứa trẻ đang khóc nháo trong tay, vội vàng đi qua dọc qua mái hiên ven đường.
Thời điểm người phụ nữ cách Lý Hỏa Vượng gần nhất, hắn khép hờ mắt không khỏi hít mũi một cái.
“Áu áu...”
Màn Thầu lè đầu lưỡi đỏ ra ngồi dưới đất, hai chân trước màu trắng của nó cào vào vạt áo của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng dùng tay vỗ lên trên đầu Màn Thầu:
“Ngươi cũng ngửi thấy sao? Không sai, trên người nàng có mùi máu còn có mùi rỉ sét nữa.”
---
“Áu áu~”
Màn Thầu liên tục vẫy đuôi, dù nó cũng ngửi thấy hai mùi kia nhưng nó là chó nên cũng không thể hiểu Lý Hỏa Vượng đang nói cái gì cả.
Lúc này, hòa thượng ở một bên lại lên tiếng:
“Đạo sĩ, trên người nàng có mùi máu và mùi rỉ sắt thì có nghĩa là gì? Nàng là người xấu hay là người tốt vậy?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu một cái rồi ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, đúng vào lúc này, một giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống, nhỏ vào trong mắt hắn.
“Chúng ta đi thôi, trời sắp mưa rồi, trước tiên tìm một quán trọ ở lại đã.”
Ban đầu là từng hạt mưa nhỏ li ti nhưng mà dần dần mưa càng ngày càng nặng hạt, sau khi đám người Lý Hỏa Vượng vừa đi vào trong quán trọ, mưa bắt đầu to như trút nước.
Nước mưa nhỏ giọt trên người, Lý Hỏa Vượng hét về phía căn phòng trống rỗng:
“Tiểu nhị! Ở trọ!”
Kêu được khoảng thời gian một chén trà thì một tiểu nhị vắt khăn trắng trên bả vai vén rèm đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy nhiều người không phải dân ở đây, sắc mặt tiểu nhị lập tức thay đổi, trên khuôn mặt hắn lộ vẻ sợ hãi, cơ thể rụt về sau theo bản năng.
Cẩu Oa ở một bên nhảy ra, hắn bắt lấy cánh tay của tiểu nhị khiến cho hắn không đi vào được:
“Ngươi đi đâu! Không thấy có người muốn thuê phòng sao? Mau dặn đầu bếp làm cơm đi, vợ ta và Lý sư huynh đều đang đói bụng lắm rồi!”
“Được...được, các vị khách quan xin chờ một chút.”
Giọng điệu của tiểu nhị nói như không đủ sức.
Khi hắn xoay người đi về phía phòng bếp, Lý Hỏa Vượng đang ngồi chợt nhíu mày lại, hành động này của đối phương rất kỳ lạ.
“Tiểu Mãn, đi qua nhìn thử xem, đừng để cho họ biết chúng ta thăm dò.”
Xuân Tiểu Mãn gật đầu, nàng dùng một tay xách kiếm lên đi về phía hậu viện, Bạch Linh Miểu ở một bên suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.
“Tiểu đạo gia, hay là chúng ta đợi trời tạnh mưa rồi rời khỏi nơi này đi.”
Hiển nhiên Lữ Trạng Nguyên không biết lý do Lý Hỏa Vượng cố ý chạy tới nơi cổ quái này, ông ta đã từng vào nam ra bắc cũng cảm nhận có gì đó không ổn.
“Đừng hoảng sợ, bây giờ là họ sợ chúng ta chứ không phải chúng ta sợ họ, huyện thành này rất lớn hơn nữa mọi người cũng mệt mỏi rồi, chúng ta dừng ở đây nghỉ chân một chút rồi lại đi tiếp.”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói như vậy, Lữ Trạng Nguyên cũng không nói nữa, tiểu đạo gia là người tài giỏi gan to, mình cũng đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, cho dù huyện thành này thật sự kỳ quái thì tiểu đạo gia cũng có thể giải quyết được.
Không lâu sau, mùi thơm nức mũi của các món ăn liền được đặt lên bàn, mỗi mâm gắp một ít ném xuống dưới bàn. Màn Thầu đã chờ từ lâu lập tức nhịn không được mà ăn luôn.
Chờ đến khi Màn Thầu ăn xong, qua một hồi lâu mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, lúc này những người khác mới bắt đầu động đũa.