Ông lão gặt lúa mì thuê chạy đến bên con suối nhỏ, sau khi rửa sạch sẽ hai cái bát rồi, ông ta cười lộ ra hàm răng thiếu mất hai cái đưa bát đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, ông ta nhìn ra Lý Hỏa Vượng là người có địa vị cao nhất ở trong đám người này.
Dường như ông ta muốn nói gì đó, nhưng ông ta ăn nói vụng về nên vẫn không dám nói ra lời nào cả, cuối cùng vẫn là Lý Hỏa Vượng mở miệng nói trước.
“Cụ à, Đại Lương nhiều ruộng như vậy mùa màng cũng bội thu, ngươi cũng lớn tuổi rồi mà còn phải ra đồng làm việc sao?”
“Đó...đó đều là ruộng của Chủ gia cả, có bội thu hơn nữa thì cũng là của họ chứ có liên quan gì đến ta, ta cũng không ăn được nửa hạt gạo.”
Ông lão gặt lúa mì thuê nói xong, dường như phá vỡ được sự ngăn cách giữa hai người, ông ta lại cười với Lý Hỏa Vượng:
“Đạo sĩ sư phó à, đa tạ bát cơm của các ngươi nha, nhiều mỡ quá luôn, ta ăn một bữa mà bằng ba bữa đó.”
“Khách sáo rồi, chỉ là một bữa cơm mà thôi, cụ cũng ở gần đây gặt lúa mì sao? Đã từng đến huyện Thất chưa?”
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng nói ra mục đích của bản thân.
“Sao chưa từng đi qua chứ? Ta đi rất nhiều là đằng khác! Ơ..đất trồng lương thực ở huyện Thất kia, những năm qua đều bị ta đi qua hết rồi!”
Trọng tâm câu chuyện nói đến chuyện mà mình quen thuộc, sự tự tin của ông lão gặt thuê lập tức quay trở lại, hai bàn tay đầy vết chai múa may trong không trung.
“Để ta nói cho ngươi biết nha, gặt lúa mì là một công việc đòi hỏi phải có kỹ thuật, những tên thanh niên làm càn làm bậy kia không có bí quyết làm việc, gặt lúa cũng không bằng ta đâu! Ngươi nói nắm tay cầm liềm này, cao không được mà thấp cũng không được, nhất định phải vừa vặn...”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu cắt lời đối phương:
“Cụ à, gần đây ngươi có đi qua huyện Thất chưa?”
“Rồi! Đương nhiên là đi qua rồi, ta phải quay trở lại đón cháu ngoại, nếu không thì đất ruộng ở huyện Thất kia là do một mình ta gặt hết rồi! Ngươi nói gặt lúa mì cũng cần phải có kỹ thuật...”
“Thật sự đi qua rồi? Ngươi có phát hiện những người ở đó có gì đó khác thường không?”
Bây giờ Lý Hỏa Vượng không sợ nơi đó có vấn đề mà sợ vấn đề ở đó không đủ lớn, nếu như vấn đề không lớn, không thể dẫn Kiên Thiên Ti đến, vậy thì những ngày mình đi đường này coi như uổng công rồi.
Hơn nữa về mặt thời gian cũng cần phải hỏi rõ ràng, nếu người của Giám Thiên Ti đã đến rồi, vậy mình cũng coi như đi không một chuyến.
Khi nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lý Hỏa Vượng, ông lão gặt lúa mì thuê có chút căng thẳng, ông ta gãi gãi sau ót, vâng vâng dạ dạ nói:
“Sao người ở đó lại không giống nhau chứ, đưa đủ tiền, ăn uống thì bạc đãi. Nhưng mà á, họ đều thích ru rú ở trong phòng không đi ra ngoài, tiền và cơm nước đều để ở ngoài cửa bảo bọn ta tự cầm lấy.”
Buồn vui thất thường, sắc mặt kém hơn nữa còn thích ở trong phòng? Lý Hỏa Vượng thầm phân tích ba thông tin kỳ lạ trong lòng.
Mặc kệ như thế nào, xem ra hẳn là Giám Thiên Ti còn chưa giải quyết vấn đề này đâu.
Lý Hỏa Vượng nhớ tới những chuyện đã gặp trước đây, lại bổ sung thêm vấn đề này:
“Vậy còn có gì nữa không? Họ...hình dáng có thay đổi gì khác so với người bình thường không?”
“Thay đổi gì sao, người và người còn có thể khác nhau sao?”
Lý Hỏa Vượng dĩ nhiên biết người giống người nhưng bây giờ hắn nghi ngờ thứ ở huyện Thất chưa chắc đã là người.
“Bất luận nơi đó có xảy ra chuyện gì, sự tình dù sao cũng phải lớn hơn một chút mới được.”
Lý Hỏa Vượng thầm nói trong lòng.
Nhìn thấy đối phương không đáp lại lời mình, ông lão gặt lúa mì thuê suy nghĩ một lát rồi xoay người đi về phía cháu ngoại mình.
Khi vừa mới đi được một nửa, ông lão gặt lúa mì thuê kia lại quay người trở lại:
“Ồ đúng rồi, còn có chuyện này, ở huyện Thất đó á, họ đánh con nít dữ lắm, dữ lắm luôn!”
“Lúc đó ta vừa mới lĩnh xong tiền công, đi qua phía dưới cửa sổ của nhà nọ thì nghe tiếng con nít khóc ở phía trong~ chậc..chậc..chậc, nghe mà không đành lòng luôn á~”
Lý Hỏa Vượng như có điều suy nghĩ lấy tay sờ cằm của mình:
“Cái này thật sự là đánh trẻ con sao? Hay là họ dùng trẻ con để làm chuyện khác nhỉ?”
Trong đầu hắn không nhịn được nghĩ đến biện pháp thủy phỉ dùng đồng nam đồng nữ để triệu thần sông trước đây, đối với thế giới hoàn toàn điên cuồng này, từ đầu đến cuối Lý Hỏa Vượng luôn luôn suy nghĩ đến hướng xấu nhất.
Hơn nữa sau khi nghe thấy đối phương nói như vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng lại xuất hiện một nỗi lo mới, hắn hy vọng chuyện ở huyện Thất đủ lớn để dẫn Giám Thiên Ti đến đây. Nhưng mà hắn lại không hy vọng chuyện này quá lớn khiến cho mọi người rơi vào trong nguy hiểm.
Chờ Lý Hỏa Vượng lần nữa lấy lại tinh thần thì ông lão gặt lúa mì thuê kia đã rời đi rồi, lúc này trời cũng đã tối mất tiêu.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, hắn đứng dậy đi đến bên con suối nhỏ để rửa mặt súc miệng:
“Càng nghĩ càng loạn, thôi thì dứt khoát không nghĩ nữa, sau khi đến chỗ đó rồi, nhìn tình hình thực tế rồi đưa ra quyết định tiếp thôi.”