Đúng vào lúc này, Lữ Tú Tài cực kỳ hào hứng từ bên ngoài phòng xông vào, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn hắn nói:
“Ngươi đi nói với cha ngươi, diễn xong kịch ngày hôm nay rồi thì đừng có diễn tiếp nữa. Ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường.”
Tay Lữ Tú Tài cầm một đồng tiền gật đầu liên tục, hắn xoay người lao ra bên ngoài.
Đối với việc Lý Hỏa Vượng đột nhiên muốn lên đường, những người khác sớm đã quen rồi, mọi người chuẩn bị xong xe bò cùng với hai chiếc xe ngựa mới mua rồi chất đồ cần dùng lên phía trên.
Còn về việc Lý Hỏa Vượng muốn đi đâu làm gì, họ cũng lười đi hỏi, hoặc đúng hơn là không dám đi hỏi, chỉ cần đi theo là được rồi.
Nhắc tới chuyện lần này có thay đổi gì so với lần trước thì chính là Lữ gia ban vẫn luôn ủ rũ mất tinh thần giờ lại giống như đổi sang một khuôn mặt mới vậy, mỗi người đều là dáng vẻ mặt mũi hồng hào, khí lực khi bị bạn đồng hành đánh trước đó cũng đều quay trở về rồi.
“Khà..khà..khà~Tiểu đạo gia à, tiểu đạo gia~trước đó chúng ta đã nói xong rồi, đây là phần của ngươi, còn đây là của ta.”
Lữ Trạng Nguyên vui vẻ vươn tay đưa ra một đống tiền đồng lẫn với bạc vụn đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đánh giá Lữ Trạng Nguyên cười vui vẻ giống như hoa cúc nở hoa vậy:
“Sao vậy? Kiếm được nhiều tiền thưởng như vậy sao?”
Hắn biết trong quá khứ Lữ gia ban chỉ hát i..i..a..a như vậy cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế.
“Hahaha, dù sao thì đây cũng là Đại Lương mà, những người đó đều là người có tiền, đều có tiền cả~”
Lữ Trạng Nguyên cười ha hả nói rồi đặt bạc vụn cùng tiền đồng trong tay lên trên xe bò.
Triệu Ngũ đang đánh xe thấy Lý Hỏa Vượng không có ý từ chối bèn cầm một sợi dây to xỏ những đồng tiền lộn xộn này vào đầu sợi dây.
Lý Hỏa Vượng đương nhiên không từ chối rồi, dù số bạc này không nhiều nhưng dù sao cũng là khe nhỏ sông dài, như vậy bản thân đỡ phải lãng phí thời gian vào những chuyện vụn vặt thường ngày này.
Với lại chí ít khi có số bạc này rồi thì cơm nước của những người khác cũng có thể được ăn ngon hơn.
“Tối hôm nay ăn ngon chút, lấy thịt muối kia ra, làm cơm thịt muối hầm đi.”
Vừa mới nói xong, từng tiếng nuốt nước miếng vang lên rõ ràng trong tai Lý Hỏa Vượng, theo lý mà nói, ở trên thảo nguyên của Thanh Khâu đã ăn nhiều thịt như vậy rồi, hẳn là mọi người sẽ không thèm ăn thành bộ dáng như này mới đúng.
“Đây là tiếng của ai vậy? Hôm nay chưa ăn cơm à?”
Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu lại nhìn thì phát hiện người nọ không phải là người của mình mà là một ông lão gặt lúa mì thuê thân thể gầy gò với mái tóc màu hoa râm. Bên cạnh ông ta còn có một thiếu niên thật thà chất phác.
Dường như cảm giác đối phương đang nhìn mình, lão gặt lúa mì thuê làm bộ như không thèm để ý nhìn ruộng lúa đã được thu hoạch xong ở bên kia.
“Ọc~ọc~”
Chợt vang lên tiếng bụng đánh trống, hai tay ông lão gặt lúa mì thuê buông thõng đòn gánh trên đầu vai xuống, một trái một phải nắm lấy sợi dây quần, dùng sức siết chặt lại một chút.
Lý Hỏa Vượng quan sát miếng vá trên quần áo cũ nát kia của họ một phen, rồi quay đầu tiếp tục đi đường.
Trên đường, ngoại trừ Cẩu Oa hơi lắm mồm một chút thì cũng không có ai nói chuyện cả.
Khi mặt trời ngả về tây, bánh xe bò chậm rãi dừng lại, giống như thường ngày, mọi người bắt đầu phân công làm bữa tối.
“Lý sư huynh, ngươi mau nhìn nè! Ven đường bên này có ít cải dại này, làm món canh cải dại đi, vừa vặn có thể dùng ăn kèm với thịt muối cho bớt ngán!”
Lý Hỏa Vượng đang xem bản đồ hoàn toàn không nghe rõ lời này là do ai nói.
Bây giờ sự chú ý của hắn đều tập trung vào tấm bản đồ trong tay này, trời mới biết tỉ lệ của bản đồ này có đúng hay không, nếu lỡ như phải đi đường khác thì thật lãng phí mấy ngày đi đường.
Không lâu sau thì cơm tối cũng được làm xong, bữa tối hôm nay có cơm hầm thịt muối ăn kèm với canh rau dại.
Nhìn bát cơm lớn đầy dầu mỡ bóng loáng trước mặt này, còn có thịt muối đỏ trắng đan xen giữa bát cơm, Lý Hỏa Vượng lại ngẩng đầu lên nhìn hai người gặt lúa mì thuê đang đứng ở phía xa.
Họ lấy bánh cao lương hấp từ trong túi ra rồi dùng một ít nước lạnh vừa mới múc từ trong suối ra cho dễ nuốt xuống.
Ánh mắt của nhóc gặt lúa mì thuê kia cứ nhìn chằm chằm vào bát cơm trong tay Lý Hỏa Vượng, nhưng mà lại bị ông lão gặt lúa mì thuê ấn xuống.
“Đi bới hai chén cơm đưa cho họ đi.”
Lý Hỏa Vượng nói với Bạch Linh Miểu bên cạnh.
“Ừm.”
Bạch Linh Miểu gật đầu, nàng quay đầu đi về phía nồi cơm.
---
Sau khi Bạch Linh Miểu đem hai bát cơm qua, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy hai người gặt lúa mì thuê kia kích động đến nỗi tay cũng phát run, họ liên tục nói cảm ơn với Bạch Linh Miểu.
So với đám người Lý Hỏa Vượng còn phải ăn thêm canh rau cho bớt ngán thì hai người gặt thuê này hoàn toàn không có phiền não đó, họ dùng vẻ mặt gần như thành kính, hai tay ôm lấy bát cơm, ăn từng miếng trong bát cơm thịt muối này
Cơm trong chén nhanh chóng bị họ vét sạch, nhưng thịt muối ở trong cơm lại bị hai người họ trực tiếp lựa ra, họ cẩn thận dùng vải bọc thịt muối lại, xem ra định để giành số thịt này sau này ăn.