“Được rồi, ngươi đến gặp Triệu Ngũ lấy tiền đi, chỗ hắn hiện tại vừa có đủ hiện bạc.”
Lý Hoả Vượng nói xong, trực tiếp đẩy hắn ra, vội vàng đi về phía bậc thang của nhà trọ.
So với chuyện của Giám Thiên ti, sự nghiệp phục hưng vĩ đại của Lữ Trạng NGuyên đã bị Lý Hoả Vượng trực tiếp quẳng ra đằng sau ót.
Sau một thời gian, để tìm được Đại Lương Giám Thiên ti, Lý Hoả Vượng vô cùng vất vả, mỗi ngày đi sớm về khuya, hỏi thăm tin tức từ cư dân trong thị trấn này.
Lý Hoả Vượng mặc kệ những chuyện một hai người chết nghi vấn bị trúng tà, bởi hắn biết loại chuyện nhỏ nhặt này chỉ đủ hấp dẫn Khiêu Đại Thần hoặc Mễ Bà mà thôi, còn Giám Thiên ti thì không thể thu hút được.
Ở đây lâu như vậy, Lý Hoả Vượng cũng biết Giám Thiên ti là dạng tồn tại gì, và họ để ý đến cái gì.
Giám Thiên ti từ trước đến nay chỉ quan tâm đến chuyện lớn, những trận đại hồng thuỷ dễ dàng giết chết hàng chục nghìn người, cũng ví như thị trấn ma bị Toạ Vong Đạo tàn sát trước đây. Hoặc một cái gì đó sẽ phá vỡ các quy tắc chính thức.
Thế nhưng, loại chuyện này tuy có thể thu hút được Giám Thiên ti, nhưng lại không phổ biến, nhìn quanh cũng không thấy có chuyện ma chuyện quỷ gì, mấy chuyện không đâu về nhà cửa qua mấy lời đồn đại lại thành ra chuyện lớn.
Đương nhiên, nếu Lý Hoả Vượng tháo tấm mặt nạ đồng xu trên mặt xuống, trực tiếp tự bạo ngược bản thân, nhất định có thể lập tức thu hút sự chú ý của Giám Thiên ti, nhưng tất nhiên đây không phải là điều mà hắn ta muốn.
Bạch Linh Miểu nằm trên giường, lặng lẽ nhìn Lý Hoả Vượng bên cạnh đang trùm đầu ngủ say, trong lòng có chút lo lắng.
“Lý sư huynh, mấy ngày nay ta đều thức dậy trước bình minh, sau khi ta ngủ, hắn mới trở về, cũng không biết là đi tìm cái gì.”
“Cốc..cốc..cốc!”
Bỗng nhiên cửa bị gõ không ngừng lung lay, âm thanh từ bên ngoài phòng vang đến:
“Sư phụ! Ta đã hoàn thành rồi! Ta đã có thần thông rồi!”
Ngay lúc giọng nói này vang lên, Lý Hoả Vượng đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cánh cửa với đôi mắt đỏ ngầu, đó là giọng nói của Lữ Tú Tài.
Hắn trực tiếp ngồi dậy, vén chăn bông ra, rồi đi về phía cửa.
Lý Hoả Vượng vừa đi giày vào thì chợt nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Bạch Linh Miểu đang nằm trên giường.
“Thế nào rồi? Ngươi đã tìm được chỗ chưa?”
Nghe đến câu hỏi này, Bạch Linh Miểu gật đầu với nụ cười trong ánh mắt, nàng thò tay vào dưới gối, lấy ra một tấm bản đồ, đưa cho hắn.
“Lý sư huynh, ta đã tìm thấy nó, nhưng gần đây ngươi luôn đi ra ngoài, nên ta không tìm được cơ hội nào để nói cho ngươi biết.”
Lý Hoả Vượng nhanh chóng mở bản đồ ra, thấy rằng trong số những tuyến đường uốn lượn không giống nhau, có một đường màu đỏ đặc biệt bắt mắt, và ở cuối đường chính là Ngưu Tâm sơn.
“Người bán bức vẽ có nói, nếu đi xe bò, thì sẽ đi chậm, khoảng một tháng, còn nếu cưỡi ngựa thì nhanh hơn rất nhiều, nhưng tiếc là chúng ta không biết cưỡi ngựa.”
…
Nghe những lời Bạch Linh Miểu nói, Lý Hoả Vượng gật đầu.
“Không có việc gì. Chậm thì đi chậm, hiện tại chúng ta còn bao nhiêu vò tro cốt?”
“Những chuyện nhỏ nhặt này ngươi không cần lo, ta và Tiểu Mãn tỷ đã đi tiêu cục, và đã nhờ tiêu sư đem những vò tro cốt cuối cùng của các sư huynh sư đệ trở về.”
Nghe đến đây, trái tim Lý Hoả Vượng lập tức nhẹ bẫng, không thể tả được.
“Ầm..ầm..ầm!”
Tiếng đập cửa ầm ầm vội vàng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người:
“Sư phụ, mau mở cửa đi! Ta thật sự đã luyện thành công rồi!”
Lý Hoả Vượng đặt bản đồ trong tay xuống, đi về phía cửa.
“Kẽo kẹt!”
Cửa mở ra, Lữ Tú Tài hai mắt đen láy đầy phấn khích đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một đồng tiền, đây là đồng tiền mà Lý Hoả Vượng đã lấy ra từ trên thân kiếm đưa cho Lữ Tú Tài luyện tập.
“Sư phụ, ta thật sự đã thành thục rồi! Đồng tiền đó vừa mới động đậy!”
Dứt lời, Lữ Tú Tài không đợi Lý Hoả Vượng lên tiếng, liền xông vào trong phòng, đặt đồng tiền trong tay xuống bàn, sau đó liền bắt đầu dậm chân, bấm niệm thần chú:
“Úm đát mẫu bảo trá nam nhị!”
Hắn ta tiếp tục lặp lại câu thần chú, giọng nói càng lúc càng lớn hơn, gân xanh nổi trên trán, cái bộ dáng của hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống cái đồng xu đó.
Ngay sau khi hắn lặp đi lặp lại hàng chục lần, đồng xu cuối cùng cũng run lên.
Lữ Tú Tài mệt lả người, đầu chảy đầy mồ hôi, hắn nhìn thấy cảnh này, phấn khích nhìn Lý Hoả Vượng ở phía cửa:
“Sư phụ..ngươi nhìn kìa, ta luyện thành công rồi!”
Ngay sau cái nhìn của Lữ Tú Tài, Lý Hoả Vượng tiến đến phía trước, đầu tiên hắn nhìn cậu ta, rồi lại nhìn cái đồng xu trên mặt bàn, nói với cậu ta:
“Luyện thành công? Vậy thân thể ngươi không có cảm thấy khó chịu chỗ nào sao?”
“Không có! Rất tốt, ta sống đến tận bây giờ, chưa bao giờ cảm thấy phấn khích như vậy, lão tử cũng coi như thành người bán tiên! Ha ha ha!”