Việc hỏi thăm tin tức thường sẽ do những sư huynh sư đệ khác đảm nhiệm, nhưng lần này không giống những lần trước, bởi lần này, phương hướng dò hỏi của Lý Hoả Vượng là Giám Thiên ti.
Trước những tồn tại bí ẩn khó lường này, việc nhờ các sư huynh sư đệ khác tìm hiểu quả thật là quá mạo hiểm.
Về phần bản thân Lý Hoả Vượng, hắn ta không phải lo lắng quá về việc này, năng lực mới mà hắn vừa có được có một ưu thế được trời ưu ái trong lĩnh vực nghe ngóng tin tức.
Miễn là đem hư thể có màu sắc của bản thân vào lòng đất, thực thể bên ngoài liền có thể hoàn toàn vô hình.
Nếu như bị người khác ngắm làm mục tiêu cũng không sợ, giác quan ngày càng nhạy bén có thể phát hiện trước khi điều đó xảy ra.
Mọi người tụ tập lại cùng một chỗ như lẽ đương nhiên, giống như những hạt vừng trắng trên bánh nước, rải rác khắp nơi chốn thị thành.
Mỗi người ai nấy đều đang bận việc riêng, mãi đến khi trời tối, họ mới không hẹn mà gặp lại ở phòng trọ.
“Lý sư huynh, bán dê xong, liền nghe tin dê được vận chuyển từ Thanh Khâu, ta nhào vào giành giật như muốn điên! Ta cũng bổ sung thêm một chút ngũ cốc tinh chế, Ta ăn ngũ cốc thô mỗi ngày, thậm chí đến cả phân cũng không lôi ra ngoài được.”
Cẩu Oa đang kề vai cùng Triệu Ngũ, đưa thỏi bạc trĩu nặng trong tay cho Lý Hoả Vượng với vẻ vui cười.
“Cứ giao cho Triệu Ngũ, hắn thường quản lý chi tiêu.”
Lý Hoả Vượng có chút phiền muộn, xoay người bước vào phòng, nằm ở trên giường, cảm giác chân không ngừng râm ran sau khi đã đi bộ cả một ngày liền.
Nếu còn điều gì tồi tệ hơn việc bị Giám Thiên ti để mắt, thì đó là việc hắn ta không tìm thấy được bất kỳ thông tin nào về Giám Thiên ti cả.
Hắn biết rằng chỉ một ngày thì không thể tìm thấy Giám Thiên ti ngay được, nhưng vẫn không thể không cảm thấy nản lòng.
“Cứ đi tìm thế này không được rồi, chỉ là mò kim đáy bể mà thôi, ta nhất định phải tìm ra cách khác, để tiếp cận Giám Thiên ti càng sớm càng tốt.”
Lý Hoả Vượng day trán, trong căn phòng tối tăm, hắn trầm ngâm về biện pháp tiếp theo.
Một đôi bàn tay trắng nõn với những chiếc móng đen sắc nhọn từ gầm giường vươn ra, cởi giày và vớ của Lý Hoả Vượng, ngâm đôi chân mệt mỏi của hắn vào nước ấm.
Căn phòng đen kịt im lặng một hồi, không có bất kỳ tiếng động nào.
Bầu không khí im ắng này duy trì được nửa canh giờ, bỗng bị chính Lý Hoả Vượng phá vỡ.
Lý Hoả Vượng đột ngột ngồi bật dậy, nói với vị hoà thường trước mặt với vẻ kích động:
“Chờ đã, ngươi suy nghĩ một chút về thời cơ mà lão Lạt Ma xuất hiện đi! Đúng vậy, chính là như vậy!”
“Nếu Giám Thiên ti đang xử lý những chuyện mà nha môn không xử lý được, vậy ta chỉ cần cố gắng tiếp cận những rắc rối đó, ta sẽ nhanh chóng tiếp cận được Giám Thiên ti!”
“Nói rất đúng!”
Vị hoà thượng đứng bên cạnh Bành Long Đằng liên tục gật đầu đồng ý.
Lý Hoả Vượng nhận ra đang tìm sai hướng, không nên tự mình dò tìm Giám Thiên ti, mà nên nghe ngóng xem nơi nào xảy ra chuyện kinh khủng quỷ dị, chỉ cần có những chuyện này, nhất định Giám Thiên ti sẽ xuất hiện trở lại.
Nghĩ đến đây, Lý Hoả Vượng cuối cùng không kìm được phấn khích nữa, nhấc chân ra khỏi chậu rửa chân mà không cần lau nước, xỏ vào tất rồi xỏ vào giày, vội vàng lao ra bên ngoài.
Nhưng vừa mới đẩy cửa ra, liền chạm mặt Lữ Trạng Nguyên trong khi vẫn còn đang phấn khích.
“Haha, tiểu đạo gia, đã ăn chưa?”
Lữ Trạng Nguyên hỏi, cười híp mắt lại.
“Có chuyện gì?”
Lý Hoả Vượng nhanh chóng trưng bộ mặt lạnh lùng ra hỏi, dùng tay chống vào khung cửa.
“Chà chà, Tú Tài học thế nào rồi nhỉ? Nếu không nghe lời, ngươi cứ đánh mạnh vào! Ta biết, học tay nghề là phải như vậy, không đánh thì không nên thân, tuyệt đối ngươi đừng khách khí với ta.”
“Hắn rất chăm chủ, nhưng vì không biết đọc, nên học rất chậm.”
Lý Hoả Vượng nói thẳng thắn.
“Này, tiểu đạo gia, ngươi nói xem đời ta sao lại khổ như vậy, thật vất vả mới có được một đứa cháu trai, kết quả lại xảy ra chuyện như thế này.”
“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi, ta bây giờ còn có việc gấp phải giải quyết.”
Lý Hoả Vượng có thể nhìn thấy trong lời nói của đối phương có chuyện gì đó.
Lãu đầu này không có việc gì thì chẳng buồn tốn công chạy tới chỗ mình để than vãn, hắn ta không phải là người như thế.
“Có! Đạo gia, ngươi quên rồi sao? Là chuyện vay tiền và mở lại sân khấu. Hôm nay đi tìm cả một ngày trời, nơi này có đầy đủ mọi thứ, đồ hoá trang, gương đồng, nhạc cụ...gì cũng có thể mua được! Vì vậy…”
“Ngươi vẫn còn chưa bỏ cuộc sao?”
Nói thật, Lý Hoả Vượng cảm thấy cái gánh hát Đại Lương, thì gánh Lữ gia chỉ biết y y a a này, không có chút năng lực cốt lõi nào để cạnh tranh cả.
“Cái đó...Lão hán ta muốn thử một chút xem, ta nghĩ ra một cách, có thể là từ những gánh hát bên cạnh, nhặt những thứ thừa còn lại để làm kế sinh nhai.”
Lữ Tạng Nguyên tiếp tục cười ha hả nói.