Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 430: Nghe Ngóng




Lý Hoả Vượng quan sát Lữ Tú Tài trước mặt rồi suy tư:

“Xem ra Hàn Phù Nguyên Anh cũng không lừa ta, nhưng đây cũng mới chỉ là khởi đầu, có lẽ sau này sẽ lòi ra đuôi chuột cũng nên, mạng chỉ có một, tốt hơn hết là cứ từ từ thôi.”

“Vậy ngươi tiếp tục luyện đi, đừng dừng lại, bây giờ cứ đi về trước, ngày mai ta sẽ dạy ngươi câu thần chú tiếp theo.”

Nghe thấy vậy, Lữ Tú Tài gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi.

Lý Hoả Vượng quay đầu lại, cùng Bạch Linh Miểu nhìn nhau cười thành tiếng, sau đó hắn bước tới đóng cửa lại, xoay người lại nằm lên giường.

“Tú Tài xem ra đã tốt hơn rất nhiều.”

Bạch Linh Miểu thì thầm vào tai Lý Hoả Vượng.

“Haha, tốt sao? Ta lại thấy không phải vậy, hắn bây giờ với hắn trước đó hoàn toàn là hai người khác nhau, hy vọng học xong công pháp này, có thể giúp hắn khôi phục lại bình thường.”

Lý Hoả Vượng nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hô hấp cũng dần nhịp nhàng hơn.

“Lý sư huynh, mấy ngày nay ngươi đang bận gì thế?”

Bên gối nghe thấy lời này, Lý Hoả Vượng nhắm mắt lại, trả lời:

“Ta không bận bịu gì, đừng lo lắng, mấy ngày nữa ta sẽ đi tiếp, việc trở về nhà của ngươi sẽ không bị chậm trễ.”

Vừa dứt lời, Lý Hoả Vượng liền cảm nhận được một đôi tay mềm mại đang nắm lấy tay phải của mình:

“Lý sư huynh, ta không phải là muốn khẩn trương về nhà, thật ra ta đang lo lắng cho ngươi đấy.”

“Lo lắng cho ta? Ta có gì mà phải lo lắng đâu chứ, có Hắc Thái Tuế rồi, ta sẽ không bị rơi vào ảo giác nữa. Mắt trái bị bóp nát khi trước của ta cũng đã có thể cảm nhận được chút ánh sáng, đoán chừng không bao lâu nữa nó liền sẽ lành lại.”

“Hơn nữa, ta cũng không bị ai truy sát nữa rồi. Ta rất ổn, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ thấy ổn như vậy.”

Nhắm mắt lại, Lý Hoả Vượng cảm thấy một cơ thể mềm mại nhào vào lòng mình, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy quanh eo.

Đó là Bạch Linh Miểu, Lý Hoả Vượng hiểu rõ, những lời hắn vừa nói, đến nửa chữ nàng cũng không tin.

Lý Hoả Vượng cảm nhận được sự lo lắng của đối phương qua từng cử động của nàng, hắn khẽ thở dài một hơi, mở mắt ra, nghiêng người nhìn ba người ảo giác có hình dáng khác nhau bên cạnh mình.

Lý Hoả Vượng dùng tay vỗ nhẹ lưng Bạch Linh Miểu, nói bằng chất giọng sâu lắng:

“Đừng lo, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mọi chuyện đều luôn có cách giải quyết.”

Thời gian từng ngày trôi qua, Lý Hoả Vượng gần như chỉ xoay quanh cái thị trấn nhỏ này. Mặc dù hắn có phương hướng, nhưng vẫn y như vậy, không thu hoạch dược gì.

Lý Hoả Vượng giấu sắc thân giấu dưới mặt đất, rồi ngồi trên đầu tường nhìn người đi qua đi lại trên đường.

Xe ngựa xe bò nối đuôi nhau nhiều vô kể, cái đuôi bò vừa nhấc lên, một đống phân trâu còn bốc khói rơi xuống đất, chưa được bao lâu thì bị mấy đứa nhỏ dùng giỏ cướp đi.

Giành giật nhau đống phân bò, bọn nó đứng thành từng cặp trên quầy bánh xèo, say mê ngửi lấy mùi thơm của dầu chiên giòn.

Ngửi thấy mùi khói và lửa trước mặt, Lý Hoả Vượng thầm nghĩ trong lòng:

“Phải chăng nơi này quá nhỏ sao? Ngay cả ông huyện lệnh cũng không tìm được bất cứ manh mối nào, có lẽ tìm đến một nơi quy mô hơn sẽ khả thi hơn chăng?”

“Cũng không thể nán lại đây quá lâu được, nếu ở đây tìm không được, vậy liền di chuyển đến những khu vực khác tìm, chỉ cần không ngừng tìm kiếm, thì sẽ luôn có cơ hội, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng.”

Lý Hoả Vượng chống xuống mép tường bằng một tay, liền nhảy xuống, đi về phía quán trà bên cạnh.

Đó là nơi có nhiều thông tin nhất, và đó có nghĩa là tin tức lớn nhỏ gì trong huyện cũng sẽ được truyền tai nhau ở đây.

Ngay khi Lý Hoả Vượng đến cửa quán trà, một nhóm nam nhân mặc áo dài hào hứng bước ra khỏi quán.

“Nhanh lên, bên kia có gánh hát đang diễn ra vở phấn diễn*! Cái vở kịch đó còn thú vị hơn nhiều so với việc kể chuyện qua lại ở quán trà này.”

*Fanxi: xuất phát từ "Four Generations Together", được hiểu là một bộ phim khiêu d*m d*m đãng.

Gánh hát? Trên mặt Lý Hoả Vượng biểu hiện một chút do dự, nếu hắn đoán không lầm, đoàn hát kinh kịch duy nhất ở cái thị trấn này chắc hẳn chỉ có gánh Lữ gia.

Vừa nghĩ vậy, hắn vừa bước vào quán trà, nhưng ngoại trừ người kể chuyện phiếm châm trà ở bên cạnh, chẳng còn ai khác.

“Haiz, như vậy còn nghe ngóng được gì nữa.”

Lý Hoả Vượng xoay người đi về phía nhà trọ.

Nhưng khi hắn vừa nhấc chân phải lên, thì ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn đuổi theo những người vừa rời đi.

Hắn muốn xem xem Lữ Trạng Nguyên rốt cuộc đang làm trò trống gì mà thu hút hết tất thảy những người đang uống trà trong quán.

Sân khấu kịch của gánh Lữ gia dựng lên cách đó không xa, ở ngay dưới chân Tây thành, phía dưới sân khấu kịch người đông nghìn nghịt, vừa gặm hạt dưa cắn đậu tương, vừa trò chuyện hàn thuyên vô cùng sôi nổi.

Khi Lý Hoả Vượng đến gần, trên sân khấu, Lữ Cử Nhân đang vẽ nên một trang cảnh, hát về phía con dâu của mình.

“Ai! Ngô! Thượng đẳng đích dã bất yếu, hạ đẳng đích dã bất yếu, ngã chích yếu! Chích yếu! Ngô chích yếu tả tả! Na tâm trung nhất điểm hồng a!"