Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 422: Không Dạy Nổi Đâu




Hắn cầm lên tra xét từng tấc từng tấc một, thi thoảng còn ấn tay lên.

Nhưng cuối cùng hắn chắc chắn, đây vẫn chỉ là một tấm bia đá khắc chữ khuyên người người nên hướng thiện, ngoài ra chẳng tìm được thêm gì khác.

Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, ném cuốn Thiên Thư có trọng lượng không hề nhẹ xuống đất, lúc này hắn thấy mình như có bệnh thần kinh, tự dưng lại cầm theo một tấm bia đá chạy suốt hơn nghìn dặm.

“Hay vứt nó đi nhỉ?”

Lý Hỏa Vượng nghĩ một hồi, cuối cùng lại nhặt tấm bia đá ấy lại.

“Không được, dù thứ này có vô dụng đến đâu thì ít nhất độ cứng của nó cũng không tệ, có lẽ sẽ có lúc dùng tới thôi.”

Ngó nghiêng xung quanh một hồi, Lý Hỏa Vượng tập trung tầm nhìn lên Cap Trí Kiên đang chơi đùa với Màn Thầu.

“Trí Kên, ngươi qua đây một chút, ta tặng ngươi một tấm Hộ Tâm Kính.”

Rất nhanh sau đó, sợi xích được treo miếng đá bên trên đã đeo trước ngực Cao Trí Kiên, còn về việc sợi xích này lấy ở đâu ra thì đó đương nhiên là dây xích trước kia được dùng để trói Lý Hỏa Vượng.

Việc tự dưng Lý sư huynh lại đem vật quý trọng như vậy đặt lên người mình khiến Cao Trí Kiên vô cùng căng thẳng, hắn không nhịn được muốn cởi nó xuống.

“Đừng bỏ cuống, sau này nó sẽ để ở chỗ của ngươi, dù sao ta cũng không còn dịp dùng đến nó nữa, để ở chỗ ngươi ít ra còn có chút giá trị.”

Lý Hỏa Vượng rút Tử Tuệ Kiếm ra đâm một nhát thật cuẩn vào l*иg ngực Cao Trí Kiên, phát hiện vết đâm chỉ để lại một điểm trắng.

Nhưng nhìn trái nhìn phải Cao Trí Kiên một hồi vẫn cảm thấy quá rườm rà, l*иg ngực hắn chỉ treo một miếng đá như đeo yếm cho đứa trả vậy, không che chắn được bao nhiêu.

“Chẳng phải giáp của Bành Long đằng đang ở trên xe bò sao? Ngươi mặc lên coi.”

Lý Hỏa Vượng nói với hắn.

Mảnh giáp trên người nữ nhân điên ấy là đồ tốt, nó có thể cản được Tử Tuện Kiếm tràn ngập sát khí của hắn.

Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Cao Trí Kiên lắc đầu nguây nguẩy. Lắp ba lắp bắp nói

“Quá...quá...quá...nặng!”

“Ai bảo ngươi mặc hết lên? Chọn vài miếng nhẹ thôi, mấy miếng bảo vệ nhẽng nơi trọng yếu như cổ vai là được.”

Cao Trí Kiên lấy tay gãi gãi sau gáy mình, xoay người đi về phía xe bò bên ngoài căn phòng.

Chẳng bao lâu sau, những mảnh giáp dày cộm màu bạc che phủ cơ thể Cao Trí Kiên, trên đầu hắt là tấm mặt nạ che kín mặt, lang nha bổng nặng trịch được hắn vác trên vai. Một con hung thú khiến người khác phải run sợ xuất hiện trước mắt Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng nhìn kiệt tác của mình vừa lòng gật đầu.

“Đi thôi! Ra ngoài thử xem!”

Một lúc sau, bên ngoài viện truyền đến âm thanh trong vắt của tiếng kim loại va vào nhau, Lý Hỏa Vượng bất ngờ phát hiện, cho dù không dùng tới “Đại Thiên Lục” để đấu với Cao Trí Kiên như này thì hắn cũng không thể ở thế hạ phong.

Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đứng vững, quan sat Cao Trí Kiên trước mặt.

“Được rồi, sau này có chuyện gì thì ngươi nhớ cứ mặc như vậy, chắc chắn sẽ có lúc dùng đến nó.”

Giáp trên mặt mở ra. Để lộ gương mặ thật thà của Cao Trí Kiên. Hắn gật đầu lia lịa, lại cho tay ra sau gáy gãi nhưng lần này sau gáy hắn lại là mũ giáp trơn trượt.

“Đúng rồi, mọi người đều đi xem kịch hết rồi, sao ngươi không đi?”

Lý Hỏa Vượng thu kiếm lại.

“Không....không...không hay!”

Cao Trí Kiên sau khi bị Lý Hỏa Vượng quần cho mồ hôi nhễ nhại khắp người liền cởi hết lớp đồ nặng nề trên người xuống, sau đó đi đến ngồi xổm bên cạnh Màn Thầu, lật bụng nó lại rồi dùng những ngón tay thô ráp của mình gãi cái bụng trắng hồng mềm mềm của nó.

Thấy có người chơi cùng mình, Màn Thầu vô cùng vui, nó thè lưỡi ra, giãy giụa cơ thể rồi không ngừng đạp đạp bốn chân của mình.

Nhìn một chó một người trước mắt, Lý Hỏa Vượng lắc đầu rồi cầm theo kiếm đi vào trong nhà.

Sau khi treo gọn đồ của mình vương vãi trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng nhìn ba thanh kiếm trước mặt bắt đầu phân vân.

Một thanh kiếm là Tử Tuệ Kiếm của sư thái, ,ột thanh kiếm là kiến đồng tiền của Hàn Phù, còn thanh kiếm còn lại ban đầu là kiếm của Trường Minh sư huynh trong Ngọc Thanh Quan.

Hắn cũng chẳng phải thợ rèn, hơn nữa, vác theo ba thanh kiếm thực sự là quá nặng.

Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang do dự không biết làm thế nào thì Lữ Tú Tài treo trên đầu một mảnh cây xanh lá xông vào bên trong.

Đương lúc hắn thấy Lý Hỏa Vượng chỉ có một mình liền sốtruoojt quỳ sạp xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, trịnh trọng dập ba cái dập đầu.

“Đạo gia! Ta bái ngươi làm thầy! Ngươi dạy thần thông cho ta đi!”

“Hả?”

Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn hắn, không rõ đối phương định làm trò gì, hắn nghe kịch nhiều đến mức bị ảo giác rồi à?

“Chớ dập nữa, ta không dạy nổi đâu.”

Lý Hỏa Vượng chỉ nói thật lòng, cho dù hắn học khả năng hoán đổi vị trí hay là cách dùng “Đại Thiên Lục” thì bản thân cũng không dạy nổi.