Gánh hát này cũng kiếm được bộn tiền thưởng. Họ chọn thời điểm này để biểu diễn đều có nguyên nhân cả, bởi lúc này nhà nhà đều đang được mùa, trong hầu bau của địa chủ đều toàn tiền là tiền nên một khi đã thưởng thì lại cực kì hào phóng.
Lữ Trạng Nguyên hồn phi phách tàn trở về nhà kho, giờ đây hắn chẳng còn hừng hực khí thế như trước nữa, lòng tự tôn suốt mười mấy năm đi hát hý của hắn giờ đây đã bị đập cho vỡ vụn.
Hắn không thảo luận sôi nổi cùng với những người khác mà lôi hai đứa con trai vào trong phòng, vùi mình trong góc phòng không nói một lời.
“Cha, người ta còn thổi ra cả lửa từ miệng rồi kia kìa! Chúng ta lấy gì ra so với họ đây.”
Lữ Tú Tài phá vỡ sự im lặng này.
“Sao mà không bì được? Kĩ thuật hát của lão già khúc cuối còn không tốt bằng ta!”
Lữ Trạng Nguyên gân cổ lên giải thích.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì lại xẹp xuống như túi khí. Hắn có thể khoe khoang nhưng không thể bù đắp được khoảng cách quá xa vời giữa hai gánh hát này được.
Hắn nhét tẩu thuốc vào trong miệng rồi quay lưng về góc tường, đi về phía Bạch Linh Miểu đang trải chăn.
“Hahaha~ Bạch cô nương này, lão hán ta có thể hỏi chuyện này không? Vở kịch như ngày hôm nay có phải gánh hát nào của Đại Lương cũng diễn được không?”
“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ có một loại này đâun bọn họ có thể diễn mấy kiểu khác nhau cơ, vở ngày hôm nay vẫn chưa phải loại đặc sắc nhất đâu!”
Lưng Lữ Trạng Nguyên càng gù thấp hơn, hắn đi về phía hai thằng con vô dụng của mình.
Đêm ấy, Lữ Trạng Nguyên không tài nào ngủ nổi, hằn trằn trọc suy nghĩ.
“Nếu gánh hát của Lữ Ban Gia không phất lên được thì chẳng phải ta lại trở thành kẻ ăn quỵt nữa sao?”
Nhưng đêm ấy không ngủ được không chỉ có một mình hắn. Khi gà trống trong thôn gáy vào sáng sớm, Lữ Tú Tài dậy sớm nhất nhìn thấy Cẩu Oa mặt tươi như hoa đang ôm Hồng Nhi chui ra từ cánh rừng nhỏ.
Hai kẻ vừa nhiệt tình những cũng nhàm chán ở cùng nhau, không biế nói gì mà cùng cười hi hi ha ha.
Khi Cẩu Oa thấy Lữ Tú Tài đang múc nước bên giếng, hai mắt hắn liền sáng rực lên, hắn đẩy Hồng Nhi ra phía sau, đắc ý đến gần Lữ Tú Tài.
“Hehehe~ tiểu tử, ngươi biết đêm qua ta đã làm gì rồi không hê hê hê~”
Lữ Tú Tài không nói lời nào, cầm thùng nước đi về phía căn phòng. Nhưng Cẩu Oa không muốn tha cho hắn, hắn không ngừng vây quanh lải nhải bên cạnh.
“Ai dà~ cái cảm giác ấy á, ai dà~ cái cảm giác ấy á~ Hêhêhê~”
Phong cách ấy kết hợp cùng gương mặt gian xảo của Cẩu Oa tạo nên vẻ ngoài bỉ ổi không gì sánh bằng.
…
Nghe Cẩu Oa không ngừng đắc ý khoe khoang, cuối cùng Lữ Tú Tài không nhịn nổi nữa, đột nhiên ném thùng xuống đất rồi hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
“Thế thì có gì ghê gớm chứ, chằng qua ngươi cậy hơi sư huynh mình thôi, nếu không thì nữ nhân đó thèm để ý đến ngươi đấy?”
“Ấy! Ngươi nói đúng rồi đó! Ta cậy hơi sư huynh ta đấy! Nhưng ta có còn ngươi thì không~”
Cẩu Oa rất lấy làm tự hào.
“Này thì có cái gì...ta chẳng thèm! Đợi cha ta mua được lầu kịch rồi....”
Lữ Tú Tài tức giận bất bình nhấc cái thùng lên lần nữa rồi đi vào trong phòng.
Khó khăn lắm mới ra khỏi Thanh Khâu, mệt mỏi rong ruổi suốt cả đoạn đường dài như vậy, Lý Hỏa Vượng cũng cảm nhận được sự mỏi mệt của những người khác nên quyết định để họ ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày rồi mới đi tiếp.
Vừa hay ở đây có một gánh hát, như vậy họ cũng có cái để tiêu khiển.
Mà mấy ngày nay, Lữ Ban Chủ đều đi, lần nào cũng đến trước khán đài, ánh mắt xem kịch của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống cả gánh hát ấy.
Ban đêm, trong kho thóc trống trải, Lý Hỏa Vượng ngồi trên chăn hết sức chuyên tâm nghiên cứu thanh kiếm đồng tiền của Hàn Phù.
Từ miệng Nguyên Anh, Lý Hỏa Vượng biết được rằng lai lchj của thanh kiếm này không hrrf tầm thường, hơn nữa nó cũng có khả năng trảm ma.
Trong lúc giao đấu với Hàn Phù, Lý Hỏa Vượng thấy thanh gươm đồng tiền này có thể tan ra. Nếu hắn thực sự có thể nắm giữ được thanh kiếm này thì mỗi khi đánh ở cự li xa sẽ không cần phải tước đầu ngón tay nữa rồi.
Để mà nói thì mỗi khi lâm vào tình thế nguy hiểm, thứ hắn hay sử dụng nhất vẫn là tác dụng phụ cực lớn của “Đại Thiên Lục”. Cuối cùng thì Lý Hỏa Vượng ,uốn thay đổi phương thực tự vệ không mấy lành mạnh này đi.
Chỉ là trước mắt, người thí nghiệm thay hắn vẫn chưa xuất hiện nên tạm thời vẫn chưa dùng được.
Lý Hỏa Vượng ngoái đầu nhìn những thứ thuộc về mình ở bên cạnh.
Túi đựng đồ tự tra tấn nhờ thợ rèn làm, thanh trường kiếm vẫn luôn mang theo bên mình từ Thanh Phong Quan, Tử Tuệ kiếm lấy được từ chỗ sư thái, hồ lô đựng khoảng mười chín viên Dương Thọ Đan.
Cuối cùng của cuối cùng là cuốn Thiên Thư mãi không có dịp dùng.
Lý Hỏa Vượng từ từ xem qua những thứ này, cuối cùng dừng lại trên cuốn Thiên Thư của Đan Dương Tử.