Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 423: Bốn Ngày Đi Đường




Những gì hắn có thể dạy người khác, ngoài món nghề luyện đan thuật hơi gà ra thì chỉ có kĩ năng tự tra tấn thành thạo, nhưng đây có lẽ không phải thứ mà tên tiểu tử này muốn.

“Đạo gia à, ngươi dạy cho ta đi! Ngươi không dạy ta, ta ...ta không đứng dậy!”

Lữ Tú Tài lại dập đầu xuống.

“Vậy thì ngươi dập tiếp đi.”

Lý Hỏa Vượng quay người lại, tiếp tục đánh giá ba thanh kiếm.

Đúng lúc này, Xuân Tiểu Mãn từ ngoài đi vào.

Nhìn thấy nữ nhân toàn thân mọc đầy lông đen sì này, Lý Hỏa Vượng nghĩ một hồi rồi cầm thanh kiếm bầu bạn cùng mình lâu nhất lên, ném về phía bên ấy.

“Ngươi dùng kiếm này, năm đó Trường Minh sư huynh đã sử dụng nó. Thanh kiếm này rất tốt, cắt sắt như cắt bùn, nhưng ta không cần nó.”

Lý Hoả Vượng nói với Xuân Tiểu Mãn, nàng đang cầm thanh kiếm của mình.

Xuân Tiểu Mãn ngạc nhiên nhìn thanh trường kiếm, mặc dù thanh kiếm này khá nặng so với nàng, nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với vũ khí cũ của nàng.

“Đa tạ Lý sư huynh!”

“Lúc bình thường luyện kiếm pháp nhiều hơn một chút, mặc dù ta đã đưa đạo linh ấy cho ngươi, nhưng không phải chuyện gì cũng dựa dẫm vào Du lão gia. Dù gì muốn mời hắn tới phải tốn đi ba tháng tuổi thọ, đời người này có mấy lần ba tháng đâu?”

Xuân Tiểu Mãn gật đầu, nàng vừa quay người lại đã thấy Dương tiểu hài ngay trước mặt.

Với tâm trạng đầy phấn khích, nàng tháo thanh kiếm khỏi thắt lưng, dúi vào người đối phương.

“Thanh kiếm này từ nay về sau sẽ thuộc về ngươi! Đi! Mau đi ra ngoài luyện kiếm đi!”

Mấy ngày sau đó là những ngày yên ổn hiếm có, không cần phải vượt mưa vượt gió lên đường, bình thường không ăn uống thì sẽ xem kịch, ngoại trừ gánh hát Lữ gia ra, sắc mặt tiều tuỵ của mọi người đều đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng sau bốn ngày, bọn họ chuẩn bị tiếp tục lên đường. Lý Hoả Vượng muốn nán lại thêm vài ngày nữa, nhưng ở Thanh Khâu những con dê ăn không no đều đã bắt đầu sụt ký. Tất cả đều đồng loạt sụt ký.

Chiếc chăn bông, và cả cái nồi sắt lại được chất lên xe bò, bọn họ bắt đầu đi về phía thị thành phồn hoa mà mấy người kia đã nhắc tới.

“Mặt ngươi làm sao thế kia?”

Lý Hoả Vượng hỏi khi nhìn thấy Lữ Trạng Nguyên với con mắt phải màu tím sẫm.

“Không có...không có gì. Ban đêm đi nhà xí, không cẩn thận nên bị ngã.”

Lữ Trạng Nguyên trên mặt hiện lên một nụ cười xấu hổ.

“Này, ngã cái gì mà ngã. Hắn lén lút chạy vào hậu đài nhà người ta muốn học lỏm, kết quả là bị chủ gánh bắt gặp, xong người ta đánh cho.”

Lời nói của Cẩu Oa khiến cho Lữ chủ gánh không nén được giận, hắn vẫn cứ phân minh:

“Ta...Ta...không phải là học lỏm, ta chỉ là đi xem một chút thôi.”

Rõ ràng là chính hắn cũng không tin những gì mình vừa nói.

Để đánh trống lảng, Lữ Trạng Nguyên lập tức đem con trai mình ra đỡ đạn.

“Tiểu đạo gia, chuyện của Tú Tài tiểu tử, ta biết, cách dạy bảo của ta đã quá nghiêm khắc rồi. Đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn.”

“Chuyện gì?”

Sau một lúc ngây người, Lý Hoả Vượng lập tức hiểu ra đối phương đang nói gì.

“Ồ, ý ngươi là chuyện bái sư đấy à? Không có vấn đề gì, ta quên rồi.”

“Thần thông của ta thực sự không thể dạy cho người khác được. Nếu có thể, chẳng phải ta đã dạy những sư huynh sư đệ khác từ lâu rồi sao? Nếu vậy thì ta đã có thêm vài người bên cạnh hỗ trợ mình.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Lữ Trạng Nguyên khom lưng, mỉm cười liên tục gật đầu bên cạnh Lý Hoả Vượng.

“Lữ chủ gánh, theo lời mấy người đó nói, từ thôn này đến thị trấn đó đi mất bao lâu?”

“Khoảng bốn ngày trên đường.”

Lý Hoả Vượng gật đầu, nhịp bước chân tăng nhanh một chút, nghĩ thầm:

“Ta hy vọng thị trấn này đủ lớn để có thể mua được một cái bản đồ có đánh dấu Ngưu Tâm sơn.”

Lý Hoả Vượng rất muốn đến đó ngay lập tức, nhưng con đường này từ đầu đến cuối đều phải cần thời gian để đi, đặc biệt là bọn họ đi bằng xe bò, xe bò mắc dù có khả năng chịu tải rất cao, nhưng xét về tốc độ thì đừng nói tới xe ngựa, ngay cả xe lừa còn không thể so sánh được.

Khi mặt trời chiều ngã về hướng tây, xe bò cùng bầy dê vây thành một bức tường, mọi người ở bên trong bức tường đó, cơm nước xong xuôi.

Đồ ăn hôm nay là món làm từ bột bắp và tước bằng dao, Dương tiểu hài cái đầu đã cao hơn một chút, nhào mớ bột nhão thành một cục tròn một cách điêu luyện, tay trái cầm dao, tay phải nhào bột.

Ánh sáng lạnh lẽo nhảy múa, từng sợi mì được tước rồi lăn lộn trong nồi, kiếm pháp luyện chẳng tới đâu, nhưng đao công thì càng ngày càng được phát huy.

Cắt một ít măng non hái trong rừng tre, ném vào nồi, thế là một bát canh măng cùng với mì sợi được tước bằng đao đã sẵn sàng.

“Dương sư đệ, tay nghề của ngươi thật sự là càng ngày càng cao tay nha. Rõ ràng là ngươi có thể trở thành đầu bếp.”

Cẩu Oa nói xong, hắn cùng Hồng nhi ở bên cạnh, mỗi người vớt lên một tô mì rồi đi về phía chiếc xe bò kế bên.