Tạp binh xung quanh bổ nhào xuống đất, vị tướng quân kia liền làm tư thế như khi vừa xuất hiện, phía dưới khán đài mọi người đồng loạt hô hay, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Tiếng vỗ tay cũng bao gồm của cả Lý Hỏa Vượng nữa, hắn nhận ra bản thân mình nghĩ sai rồi, thật sự hắn không ngờ rằng khoảng cách giữa hát kịch như thế này và hát kịch bình thường lại xa đến vậy.
Cho dù hắn chẳng hiểu biết gì về kinh kịch nhưng cũng có thể cảm nhận được sự đặc sắc trong đây.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang say sưa mải mê xem, vị tướng quân trên khán đài bỗng đứng im, hai cọng lông chim dài dài trên đầu bắt đầu lay động theo cử động run bần bật của hắn.
“Hử? Người đến~ kẻ nào?”
Vị tướng quân vừa dứt lời, đèn l*иg trên khán đài đồng loạt tắt ngóm, toàn bộ không gian xung quanh chìm vào màn đêm tối đen như mực.
Khi trong lòng Lý Hỏa Vượng dấy lên một tia nghi ngờ thì cũng là lúc đèn tloongf bỗng sáng trở lại, nhưng lần này ánh đèn không còn là màu đỏ như trước mà lại biến thành màu xanh lục dị thường.
Vừa rồi chỉ có một mình tướng quân ở trên khán đài, nhưng bây giờ đột nhiên lại xuất hiện thêm một người nữa.
Đó là một nữ nhân, nàng quay lưng về phía mọi người phía dưới. Hai tay áo dài màu xanh lam của nàng không ngừng run rẩy tựa như thác nước.
Tiếng nhạc không biết đã dừng lại từ bao giờ, âm thanh duy nhất còn lại trên khán đài là tiếng thở dốc ngày càng nặng nề.
“Hehe....”
Một giọng nói thầm gây dựng tóc gáy vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng, khiến toàn thân hắn bỗng chốc dựng hết cả tóc gáy lên.
“Thứ chó chết gì đây! Nơi này có thể yên tĩnh chút được không đây!”
Trong nháy mắt, gương mặt Lý Hỏa Vượng trở nên dữ tợn, một tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, hai chân đạp mạnh lên nền ngói phía dưới định xông lên khán đài.
Lúc này, hai tay Bạch Linh Miểu ôm chầm lấy hắn, vội vàng nói:
“Lý sư huynh, đó là giả đấy! Đó chỉ là diễn mà thôi!”
“Giả á?”
Lý Hỏa Vượng nghi ngờ quan sát bước chân khoan thai của vị tướng quân trên khán đài, cảnh giác đi vòng quanh nữ nhân quay lưng kia hết vòng này lại đến vòng khác.
Bỗng nhiên, nữ nhân ấy đột ngột quay đầu lại, hai bên khán đài cũng cùng lúc giơ lên hai cái gương đồng, từ trong gương đồng phản chiếu lại ánh nến sáng ngời soi rọi lên gương mặt không có ngũ quan của nữ nhân ấy.
Khung cảnh đáng sợ này dọa cho mọi người ở phía dưới một phen hú vía, có nhiều đứa trẻ còn bị dọa đến mức phát khóc ra tiếng.
Còn Lý Hỏa Vượng thì thở phào nhẹ nhõm, đây đích thị là giả rồi. Thị giác nhạy bén của Lý Hỏa Vượng có thể nhanh chóng nhận ra cái đầu ấy chỉ đơn giản là một món đạo cụ, cái đầu vốn có của nàng ấy lúc này còn đang được giấu bên trong y phục.
Tay Lý Hỏa Vượng chầm chậm rời khỏi kiếm, hắn ngồi xuống mái nhà.
“Kịch của Đại Lương Quốc đều xa hoa như vậy sao? Đến hát kịch mà cũng cần thêm mắm dặm muối các yếu tố kinh dị vào nữa à?”
“Lý sư huynh, yếu tố kinh dị là cái gì? Vở kịch này lúc nào cũng được hát như vầy hết, hát như vầy đã hơn một trăm năm nay rồi. Tương truyền, năm đó Nhạc tướng quân trên chiến trường đã đυ.ng phải thứ này.”
Nhìn khán đài âm u rợn người phía xa kia, Lý Hỏa Vượng cảm thấy nếu tất cả là thật thì khung cảnh năm ấy chắc chắn phải bi thảm hơn bây giờ nhiều, cũng đáng sợ hơn nữa.
Đúng lúc này, vị tướng quân trên khán đài vung cây giản trong tay đập một nhát liện nhẹ nhàng bổ đầu của nữ nhân kia xuống. Nữ nhân ấy cũng giống như người thật sự đã chết, nàng ta ngã sõng soài xuống khán đài.
Nào ngờ, vị nữ nhân ấy vừa ngã xuống thì bên cạnh bỗng xuất hiện một người đàn ông có gương mặt đen sì, hai má được dán hai đồng tiền giấy hai bên, lắc lư đi lên khán đài.
“Ahahaha!”
Từng cái răng nanh nhọn hoắt hình xoắn ốc thụt ra thụt vào trong miệng hắn, cùng với tiếng chiêng chói tai là từng tia lửa li ti phun ra từ miệng hắn, cảnh tượng này nổi bật hắn giữa màn đêm tối tăm.
“Haha.”
Bạch Linh Miểu nghe thấy tiếng cười của Lý Hỏa Vượng, nàng nghi hoặc quay đầu nhìn hắn trong bóng tối.
“Lý sư huynh, ngươi cười cái gì vậy? Khúc kịch này không hay sao?”
“Hay chứ, ta không cười vở kịch trên khán đài mà đang cười Lữ Ban Chủ. Lần này hắn tính toán sai hết rồi, với ba cái công phu mèo cào của hắn thì e rằng không kiếm nổi một văn tiền ở Đại Lương đâu.”
Lý Hỏa Vượng nhìn vẻ mặt càng ngày càng u ám của Lữ Trạng Nguyên ở phía xa nói.
“Phải nói rằng, Đại Lương này hoàn toàn khác so với những nơi khác. Cho dù hưởng thụ vật chất hay tinh thần đều tốt hơn các nơi khác biết bao nhiêu, nơi đây không khổ là cường quốc có sức mạnh mãnh mẽ nhất.”
Buổi tối ngày hôm đó, tất cả mọi người đều được xem đến mãn nhãn, trong đó có cả Lý Hỏa Vượng.