Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 419: Đôi Giản




Chẳng bao lâu sau, Cẩu Oa mặt mày hớn hở cẩm theo cái bát không trở lại.

“Hây, các ngươi biết ta vừa nhìn thấy gì không?”

Những người khác liếc hắn rồi tiếp tục tập trung ăn bữa tối của mình, chẳng ai để ý đến hắn.

Thấy không ai hưởng ứng, vì để tránh bằng hữucuar mình không bị quê ê chề nên Lữ Tú Tài hỏi:

“Ngươi nhìn thấy thứ gì?”

Cẩu Oa đặt bát xuống đất rồi hứng khởi vỗ tay.

“Ta vừa nhìn thấy một gánh hát kịch lớn lắm! Có nam có nữ! Họ đang ở đầu thôn dựng đài hát của mình đó!”

Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng còn chưa có phản ứng gì thì tất cả người của Lữ Gia Ban đã vểnh tai lên nghe ngóng rồi.

Nếu nói trên thế gian này thế nào là thù hận trơ trụi thì đồng hành với nhau cũng tính là một loại như vậy.

“Ai da uống~”

Lữ Trạng Nguyên đặt bát của mình xuống mặt đất, dùng tay áo quệt quệt hai bên mép rồi ưỡn ngực cong mông như gà trống đi ra ngoài.

“Đi thôi! Đi xem xem, ta muốn xem kịch của Đại Lương Quốc hát hò ra làm sao đấy!”

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn bóng lưng khuất dần của hắn rồi tiếp tục ăn bánh vàng thơm ngon của mình.

Những chuyện khác với Lữ Trạng Nguyên đều không là gì, nhưng cứ động đến gánh hát kịch nào đi qua thì hắn như bị phát tiết vậy, cực kỳ để ý đến vấn đề này.

Đối với Lý Hỏa Vượng thì cũng chẳng có gì hay ho nhưng với nhũng người khác thì lại có mị lực cực kỳ lớn. Những ngày qua đều đi đường liên tục, chẳng có thời gian đâu mà thư giãn một chút.

Nghe nói có hát kịch, những người khác đều đứng ngồi không yên, bắt đầu ăn uống vội vàng hết một lượt, ăn xong liền đặt bát xuống đất rồi đi ra bên ngoài.

“Lý sư huynh, chúng ta cũng đi xem đi.”

“Đúng thế, đạo sĩ, chúng ta cũng đi xem đi, ta thích xem hát kịch nhất đó.”

“Không đi.”

“Lý sư huynh, đừng mà, chúng ta đi đi, đẹp lắm luôn. Trước kia ta thích nhất là được nãi nãi bế trong đám đông xem kịch.”

Bạch Linh Miểu kéo tay Lý Hỏa Vượng giật nhẹ, giọng nói còn mang theo mộtchuts nũng nịu.

“Đúng đó, đi đi đạo sĩ, ta cầu xin ngươi đó.”

Hòa thượng mặc tăng ý rách nát, đôi mắt tràn đầy sự khát khao đến gần bên còn lại của Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng nhìn tên hòa thượng trước mặt, khóe miệng khẽ động đậy, cuối cùng lại cố ắng nuốt hết mấy câu nói tục trong miệng xuống bụng.

Hắn đạt bát xuống rồi rảo bước đi ra bên ngoài, sau lưng hắn là tiếng hò reo không ngớt của Bạch Linh Miểu và tên hòa thượng.

Khi hắn đi ra đến bên ngoài liền thấy đầu thôn lúc trước còn vô cùng thưa thớt người qua lại thì nay lại lại vô cùng náo nhiệt, trên cây trên tường đều toàn người là người. Xem số lượng thì có vẻ như tất cả mọi người trong thôn đều tụ tập lại đây, người của Lữ Gia Ban cũng nằm trong số đó.

Lý Hỏa Vượng nắm tay Bạch Linh Miểu, lùi lại hai ba bước rồi nhảy lên nóc nhà, hay người cùng nhau ngồi lên lớp gạch ngói, nhìn về phía khán đài hát kịch đèn sáng rực rỡ đằng xa.

Để mọi người có thể nhìn rõ hơn, những người trong gánh hát đã thắp rất nhiều đèn l*иg nên cả khán đài sáng bừng lên giữa màn đêm u tối.

“Keng keng keng keng~”

Bên cạnh khúc hý còn có tiếng nhạc rộn ràng, một vị tướng quân mặt đỏ được cắm sáu cây cờ ở sau lưng, trên đỉnh đầu đính hai cọng lông công dài dài lên khán đài theo tiết tấu của khúc nhạc.

Hắn múa đôi giản* trắng trong tay theo theo tiếng nhạc nhịp nhàng, sau khi hắn đột nhiên xuất hiện thì tiếng nhạc dừng lại, tiếp đó hắn bắt đầu hát bằng giọng ca vô cùng nội lực, phóng khoáng.

*một loại binh khí cổ thời xưa.

“Hô nghe tiếng trống vang dền~!! Gọi lên Ngô~ Phá Thiên Môn tráng Trí Lăng~ Nhớ năm đó thanh chiến mã~ Thượng uy phong lẫm! Chỉ cần còn sống trách đến lúc chết! Tấc đát há có thể thuộc về kẻ khác!!”

“Hay!”

Nghe thấy Bạch Linh Miểu và hòa thượng đồng thanh hô hay rồi vỗ tay xối xả, Lý Hỏa Vượng quay sang nhìn góc mặt hứng khởi của nàng, sau đó lại tiếp tục xem kịch trên khán đài.

Dựa vào lời ca, dường như khúc này đang miêu tả tâm trạng trước khi xuất chinh của một vị tướng quân nào đó của Đại Lương Quốc, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không biết hắn là ai và đánh trận ở đâu.

Nhưng dù sao hắn đến đây là vì mọi người nài nỉ nên hắn cũng không quan tâm lắm đến tình tiết câu chuyện mà chỉ ù ù cạc cạc ngồi xem như những người khác.

Khi mới bắt đầu, Lý Hỏa Vượng cảm thấy khúc kịch này không khác kịch của Lữ Ban Gia lắm, chỉ khác ở cái giọng y y a a, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền nhận ra điểm khác biệt ở đâu rồi.

Dường như để bộc lộ sự dữ dội của chiến trường, vị tướng quân mặt đỏ này bị ba tên tiểu binh vây lại bèn nhảy lên một chiếc bàn chỉ có ba chân rồi không ngừng xoay vòng vòng ở mép bàn.

“Keng keng keng keng~”

Tiếng nhạc nổi lên, vị tướng quân ấy xoay vòng vòng mấy phút liền trên cái bàn ba chân, công phu quả thực đáng gờm.

Cảnh này trên khán đài khiến Lý Hỏa Vượng há hốc miệng vì kinh ngạc.

“Yêu cầu để được hát kinh kịch của Đại Lương Quốc đều cao như thế này sao?”

“Keng~ keng~ đài~”

Vị tướng quân cắm đầy cờ sau lưng lộn ngược một vòng ra sau, vững vàng rơi xuống đất.