Men theo con đường đầm lầy nhỉ đến buổi chiều, khi họ chui ra từ một rừng trúc thì khung cảnh trước mắt bỗng nhiên mở rộng thênh thang.
Màu vàng óng ánh của hạt lúa, gạo kê và cả cao lương nối dài thành một mảng tựa như đại dương bao la vàng óng với những cơn gió thổi nhẹ qua làm dập dềnh lên những gợn sóng trên mặt nước.
Những chấm đen nhỏ phía xa xa như những con kiến bé tí ti đang miệt mài dùng dùng lưỡi liềm trong tay thu hoạch những phiến kim sắc trước mặt.
“Đất của Đại Lương màu mỡ thật, ở quê nhà của bọn ta có khi mầy năm liền đều không được mùa như thế này.”
Quan sát toàn bộ mọi thứ trước mắt khiến đôi mắt Lữ Trạng Nguyên lúc này tràn ngập sự ngưỡng mộ.”
Cho dù người khác nghĩ thế nào thì dù sao trong mắt những người làm thuê kia, tất cả dường như chỉ là khoản tiền công hậu hĩnh, họ nườm nượp bắt đầu đi xuống phía dưới tìm chủ nhà thương lượng giá cả.
“Được mùa cũng tốt, như vậy bọn ta có thể mua lương thực với giá rẻ hơn.”
Cây roi nhỏ quất vào mông bò, bánh xe chầm chầm lăn về phía thôn trang lớn.
…
“Không có bột mỳ, mua bột cao lương với bột ngô không?”
Lão già gầy sọp ngồi chồm hổm trên một tảng đá rộng rãi, trên tay cầm một cái bát sứ hỏi Lữ Trạng Nguyên đang muốn nghe ngóng mua lương thực.
“Chẳng phải trên đồng đều có hạt thóc sao? Sao lại không có bột mỳ? Bọn ta cũng trả tiền chứ có phải cướp của ngươi đâu.”
Lữ Trạng Nguyên lộ rõ vẻ không cam tâm.
Mặc dù gạo lật* ăn được nhưng không ngon như ngũ cốc. Hơn nữa không tiêu tiền của mình nên cũng chẳng cần thiết phải bớt.
Lão già gầy gò lắc lắc đầu mình như cái trống lúc lắc.
“Vậy không được đâu, bột mỳ phải giữ lại giao cho quan gia còn nộp cho quan lương nữa, nếu không giao được cho quan lương thì bọn chúng sẽ lôi con trai ta đi làm khổ sai.”
“Tiểu đạo gia…ngươi xem xem...”
Lữ Trạng Nguyên ngoảnh đầu lại dành cho Lý Hỏa Vượng đang vuốt ve đầu của Màn Thầu một ánh mắt hỏi han.
Sau khi có sự đồng ý, Lữ Trạng Nguyên quay đầu trở lại nói với lão già kia:
“Được rồi được rồi, gạo lật thì gạo lật, bọn ta mua nhiều lắm đấy, ngươi phải bán cho ta rẻ vào đấy nhé.”
Sau khi từng bao lương thực được chất lên xe ngựa, bánh xe ngựa dường như lại lún xuống dưới con đường đất thêm một chút nữa.
Nhưng mua nhiều như vậy cũng có chỗ tốt, ít nhất đối phương đồng ý cho họ mượn hai kho lúa trống không để ở qua đêm.
Dù toàn bộ lương thực mà họ mua đều là gạo lức nhưng Dương Tiểu Hài cũng có thể nấu được những món mỹ vị.
Những miếng bột đặc sệt được trộn bởi nhiều loại ngũ cốc khác nhau được thả vào cái nồi đen, thành quả là những chiếc bánh nướng vàng óng.
Bên trong nhân bánh được dùng canh xương dê hầm còn thừa từ tối hôm trước, món bánh vàng kết hợp cùng canh xương dê hầm chính là bữa tối của bọn họ.
Mặc dù có vẻ đơn sơ nhưng hương vị lại cực kì thơm ngon.
“Tiểu đạo gia, nơi này nhiều người nên ban đem mình phải cử thêm vài người nữa đi trông đàn dê, nếu không lại có nhà nào sinh con không có mắt đến đây trộm của chúng ta đấy.”
Lữ Trạng Nguyên bưng cái bát nhắc nhở Lý Hỏa Vượng đang ăn dở bánh nướng.
“Không sao, buổi tối để Màn Thầu ngủ với đàn dê là dược, nếu có ai trộm dê thì nó sẽ sủa ngay.”
Lý Hỏa Vượng ném cục xương dê chẳng còn tí thịt nào xuống đất, Màn Thầu đang ngồi ở ghế đẩu vội vàng xông đến dùng miệng tha cục xương đi.
dùng chân trước giữ chặt một bên rồi bắt đầu say sưa gặm cục xương ngon lành.
“Một con chó thôi thì chưa đủ, như vậy đi, ta bảo thằng con ta đi trông cùng con chó. Ta vừa đi nghe ngóng giá cả rồi, đàn dê từ Thanh Khâu này bán cực kỳ được tiền luôn.”
Thấy Lý Hỏa Vượng không cự tuyệt, khuôn mặt Lữ Trạng Nguyên tràn ngập nụ cười mãn cười, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý.
“Ha, Lữ Ban Gia của chúng ta lại có lúc phát huy vai trò rồi!”
“Con dâu ta tự sinh ở bên ngoài đó, chắc không sao đâu nhỉ? Hay là tìm một bà đỡ trong thôn trang này xem xem.”
“Không sao, không có chuyện gì đâu, nàng ấy là người đã từng sinh nở một lần rồi, vậy thì sinh đến lần thứ hai cũng chẳng khác đi ẻ là bao, oái...tiểu đạo gia, xin lỗi nhé, lúc ăn cơm không nên nói những chuyện như vậy.”
Khi cả đám người đang ăn cơm trong kho thóc đơn sơ thì bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh huyên náo gì đó.
Cẩu Oa ngồi xổm ở cửa ra vào ngoảnh đầu liếc Lý Hỏa Vượng một cái rồi đi vào nồi lấy ra một cái bánh nướng ngậm vào miệng, sau đó tò mò bưng bát đi ra ngoài.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, ngoại trừ âm thanh xì sụp húp nước canh ra thì chỉ còn lại tiếng nhai nuốt rồm rộp. Món này không thể ăn quá nhanh mà phải ăn chậm nhai kĩ, nếu không thì vụ ngô trong bánh sẽ mắc vào vào các kẽ răng.