Lý Hỏa Vượng đang ngủ mơ thì lại đột ngột choàng tỉnh giấc.
“Không đúng, ta đã từng cảm nhận luồng khí tức trên người lão Lạt Ma ấy khi cnf ở Bạch Ngọc Kinh, khắp trên người Bồ Tát trắng ấy đều có nó! Đó là tử khí!”
Vừa dứt lời, cả người Lý Hỏa Vượng mềm nhũn, khi mọi người chú ý đến thì hắn đã nằm xuống ngủ tiếp rồi.
Bánh xe chậm rãi lăn tròn trên con đường đất gập ghềnh, cây cối cùng đồng ruộng gần đó đã chứng minh họ rời khỏi Thanh Khâu, bắt đầu tiến vào địa phận Đại Lương.
Điều này khiến mọi người phấn chấn lên rất nhiều, ít nhất ở Đại Lương không có gã Lạt Ma cổ quái kia.
Được trở lại cố hương của chính mình, người vui nhất không ai khác, chính là Bạch Linh Miểu.
Nàng vây quanh Lý Hỏa Vượng, không ngừng kể chuyện về quê hương mình, nói từ phụ mẫu cho đến huynh đệ tỷ muội của mình, từ nhai phường láng giềng đến con ngỗng thích ghé vào ở đầu thôn.
Nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn luôn tỏ ra chẳng để tâm, hắn vẫn luôn nghĩ về lõa Lạt Ma mặc đồ đen kia.
“Không nhầm đi đâu được, trên người hắn toàn là tử khí của Bạch Ngọc Kinh, có lẽ chính tông môn chúng chính là những kẻ trước kia đã dùng thứ to lớn ấy để hiến tế cho cái chết.”
Dù không biết của tông môn này là gì nhưng nếu đã có thể thao túng cái chết thì chắc chắn chúng có trình độ bất phàm.
May mà cuối cùng hắn cũng không giao chiến với đối phương, nếu không thì dù có đánh thắng thì e là cái giá mà hắn phải trả cũng không hề rẻ.
“Lý sư huynh, ta đang nói với ngươi đấy, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Bạch Linh Miểu giận dỗi nhìn Lý Hỏa Vượng đang không hề để tâm đến mình.
“Ừ, ngươi nói gì cơ?”
Lý Hỏa Vượng nhìn nàng.
“Ta nói, chúng ta có từng ấy ngân lượng nên có thể xây lại nhà mới rồi! Chúng ta có thể sống ở nhà của mình rồi!”
“Ồ, vậy thì tốt quá.”
Khi Lý Hỏa Vượng thuận mồm đáp lại qua loa, bỗng nhiên hắn thấy trên mắt đối phương không có miếng vải nào che lên, liền gỡ mảnh dây lụa trên tay nàng xuống.
Sau khi bịt mắt của Bạch Linh Miểu xong, năm ngón tay Lý Hỏa Vượng siết chặt lòng bàn tay nàng.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, khi nào ánh sáng mặt trời chói thì đều phải che lên, nếu ngươi cứ để mắt mình như vậy thì chẳng bao lâu nữa sẽ sớm bị mù thôi.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng liền ngoái đầu nhìn những người xung quanh.
Từ lúc bắt đầu hắn đã để ý trên đường không chỉ có họ mà còn có mấy gã hắn tử thân hình gầy nhom, làn da rám nắng đang vừa lựa chăn mềm vừa lựa lương khô, kết bè đi cùng nhau.
Hiển nhiên là họ hơi sợ đám người đội mũ rộng vành đen lai lịch bất minh này, đến nhìn cũng chẳng dám nhìn về phía bên đây.
Nếu không nhờ có đám người Lữ Gia Ban trông giống người bình thường thì e rằng họ đã rời đi đi từ lâu rồi.
Lý Hỏa Vượng nghĩ một hồi rồi đi đến bên Lữ Trạng Nguyên đang mải dỗ cháu, hạ giọng nói với hắn vài câu.
“Được thôi, tiểu đạo gia. Ngươi yên tâm đi.”
Lữ Trạng Nguyên hưởng thụ cảm giác thì ra mình cũng hữu dụng, hắn kẹp tẩu thuốc vào nách rồi cười ha hả đến gần nhóm nam nhi ấy.
Lý Hỏa Vượng bứt một nhúm lông dê trong tai ra, toàn bộ tiếng nói chuyện của họ ở đằng xa đều truyền vào tai hắn.
“Haha~Mấy anh em ơi, mọi người đang đi đâu thế?”
“Đi ruộng lúa mỳ.”
“Hả?”
“Giờ sắp vào vụ thu rồi mà, bọn ta là những người làm thuê ở ruộng lúa mỳ.”
Qua cuộc nói chuyện của họ, Lý Hỏa Vượng mới biết những người làm thuê này đều là những tá điền trong nhà chẳng có bao nhiêu ruộng , tranh thủ chuẩn bị vào vụ mùa thu đông sắp tới này họ thu hoạch thay người khác kiếm chút tiền.
Lữ Trạng Nguyên không hổ là lão ban chủ từng vào nam ra bắc, chỉ cần vài ba câu nói liền có thể nghe ngóng ra được những gì hắn cần biết từ miệng mấy vị hán tử thật thà kia.
“Tiểu đạo gia,hắn nói là phía trước không xa có một thôn trang lớn, nếu đi xuôi tiếp theo cái thôn trang này thì sẽ đến một huyện thành.”
“Nghe nói cái huyện thành ấy lớn lắm, có rất nhiều người Thanh Khâu đều đưa dê đến đó bán.”
Nhìn gương mặt cười ngoác miệng của Lữ Trạng Nguyên, Lý Hỏa Vượng gật đầu nói.
“Vậy họ có biết Ngưu Tâm Sơn ở đâu không?”
Lý Hỏa Vượng không hề quên một trong số những nguyên nhân chủ yếu để hắn vượt qua trăm cay nghìn đắng đến Lương Quốc là vì đưa Bạch Linh Miểu về nhà.
“Hầy, cái này họ thật sự không biết, nghe họ nói thì gần biên giơia với Thanh Khâu này không có núi non gì cả, tất cả đều là đồng bằng, càng đi sâu vào bên trong thì càng nhiều núi.”
Nghe vậy, gương mặt Lý Hỏa Vượng không hề lộ ra bất cứ sự thất vọng nào, dường như lời đối phương nói đều nằm trong dự tính của hắn.
“Nếu họ là người bản địa thì chúng sẽ đi theo họ nhằm tránh bị lạc đường, khi nào đến huyện thành thì mua một tấm bản đồ của Lương Quốc rồi hẵng quyết định bước tiếp theo nên đi đâu.”
“Ấy~được thôi!”
Lữ Trạng Nguyên tận hưởng cảm giác bản thân phát huy tác dụng rồi cười ha ha trở về.