Khi tầm nhìn từ từ hạ xuống phía dưới, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện hai chân vẫn luôn ẩn dưới bộ lông đen của đàn dê không có một tí thịt nào. Toàn bộ nửa thân dưới của hắn ta đều được làm thành chi giả từ xương .
Cảm giác khác thường trên người đối phương không ngừng tấn công Lý Hỏa Vượng, như muốn trấn an khí tức của hắn, để hắn an tĩnh nhắm chặt mắt lại.
Tuy nhiên Lý Hỏa Vượng không làm được điều đó. Tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, gương mặt nghiêm nghị thậm chỉ hơi dữ tợn.
“Tiền bối, có vẻ như tại hạ chưa hề đắc tội ngài phải không? Nếu ngài cứ như vậy thì trách ta không khách khí!”
Kiếm vừa rút khỏi vỏ thì luồng sát khí nồng nặc cũng tiêu tan ngay tức thì.
Đồng tử đen láy của vị Lạt Ma ấy khẽ co lại, hắn ta nhìn chằm chằm chuôi kiếm được Lý Hỏa Vượng bọc vải bao quanh.
Bầu không khí căng thẳng này khiến tất cả những người khác như nghẹt thở, Lữ tú tài thì bị dọa đến mức tè cả ra quần rồi.
Một tay Lý Hỏa Vượng dùng lực, vừa chuẩn bị rút kiếm ra liều một phen với kẻ trước mắt thì bầu không khí giằng co này bỗng nhiên có sự thay đổi.
“Tùng!”
Khi vị Lạt Ma già gõ vào cái trống nhỏ màu vàng nến bên hông mình một cái thì phía sau lưng Lý Hỏa Vượng cũng vang lên một hồi trống khác, đó là tiếng của cái trống mà Bạch Linh Miểu dùng để nhảy Đại Thần.
“Tùng tùng tùng~ tùng tùng tùng~”
Hai tiếng trống có tiết tấu đồng thời vang lên tựa như một bản hợp tấu kì lạ, dường như có một kiểu dùng trống để giao tiếp chưa từng tồn tại.
Một tuần hương trôi qua, tiếng trống dần dần dừng lại, bầu không khid ngưng trệ trong không trung cũng dần dần tan thành mây khói.
Khi con kền kền trên tay vị Lạt Ma bay lên trời, đàn dê từ đằng xa như mây đen ùn ùn kéo đến bao phủ lấy nửa thân dưới ghê rợn của hắn ta, kéo hắn chầm chậm di chuyển về phía sau.
Nhìn vị Lạt Ma đi xa dần, Lý Hỏa Vượng không dám chủ quan, hắn tiếp tục đưa những người khác đi về phía trước.
Lần này họ đi liền một mạch cả buổi tối, sau khi mặt trời ló rạng nơi chân trời, Lý Hỏa Vượng mới cho dừng lại, tất cả mọi người kiệt sức nằm sõng soài trên mặt đất, hồn hển thở phì phò từng hơi một, trong số đó có một nửa là vì mệt còn một nửa còn lại là vì sợ.
Vị Lạt Ma tối qua kì thực quá ư là đáng sợ, mặc dù là người sống nhưng hắn ta còn đáng sợ hơn cả yêu ma quỷ quái.
Lý Hỏa Vượng quan sát xung quanh đã chẳng còn bóng dáng của vị Lạt Ma ấy đâu mới quay đầu nhìn đôi môi trắng bệch của Bạch Linh Miểu.
“Có phải vị Lạt Ma ấy đã dùng trống nói gì đó với ngươi không?”
Bạch Linh Miểu gật gật đầu.
“Hắn ta nói....hắn ta là Giám Thiên Ti, lần này coi như bỏ qua nhưng lần sau sẽ không có ngoại lệ nữa.”
…
Vừa đi theo xe ngựa, Lý Hỏa Vượng vừa suy nghĩ về những tin tức mà vị Lạt Ma đó truyền đến.
“Lần sau không có ngoại lệ nữa là cái gì?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng vụt qua Vũ Sư Cung và cái chết của Hàn Phù, ở Thanh Khâu dường như đây là hai việc duy nhất mà hắn làm.
“Bạch Linh Miểu khó hiểu lắc đầu.
“Ta không rõ, hắn ta nói lần sau không có ngoại lệ nữa, ngoài ra chẳng nói gì thêm.”
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn chẳng hiểu sao đối phương bỗng nhiên lại rời đi.
So với điều đó thì Lý Hỏa Vượng lại càng tò mò thân phận hắn hơn.
“Lần sau không có ngoại lệ...Lần sau không có ngoại lệ...Hắn là Giám Thiên Ti của Thanh Khâu ư? Thì ra đó chính là Giám Thiên Ti sao....”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu có một hiểu biết hoàn toàn mới về nha môn vô cùng lừng danh này. Dường như hắn có thể chắc chắn rằng trong cái nơi được gọi là Giám Thiên Ti ấy sẽ còn có rất nhiều người kì quái như lão Lạt Ma áo choàng đen này.
Nhưng tạm thời hắn vẫn chưa rõ tin tức này là có lợi hay có hại cho bản thân hắn.
Lý Hỏa Vượng lấy lại tinh thần rồi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, hắn nói với những người khác:
“Đi nghỉ ngơi hết đi, ta trực cho.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đồng loạt lấy chăn từ xe bò trải xuống đất để nằm lên rồi bắt đầu ngáy.
Sau khi ba chân bốn cẳng chạy cả một đoạn đường dài, cơ thể họ giờ đây kỳ thực sắp không trụ nổi nữa rồi.
Lý Hỏa Vượng cũng mệt, nhưng hắn chỉ còn cách cố gắng trụ vững mà thôi. Dù vị Lạt Ma ấy nói lần sau sẽ không có ngoại lệ nữa, nhưng hắn thực sự không thể tin lời của loại người như vậy được.
Với Lý Hỏa Vượng, hắn đã quá quen thuộc với việc nếu đến lúc nào đó sắp không thể chịu nổi nữa thì dùng công cụ để tự gây ra một chút đau đơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ chính mình rồi.
Mọi người ngủ một mạnh đến khi trời chập tối, khi họ chuẩn bị làm bữa tối thì Lý Hỏa Vượng lên xe bò chợp mắt một lúc.
Vì đã quá mệt mỏi nên Lý Hỏa Vượng ngủ, nhưng giấc ngủ của hắn lại không sâu, các thể loại giấc mơ không đầu không đuôi cứ thế xuất hiện liên tục trong giấc ngủ của hắn.