Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 415: Gương Mặt




Phía dưới chiếc mũi diều hâu của vị Lạt Ma là một đôi mắt đen láy tựa như không dính chút bụi trần nào, lúc này đây, hăn đang dùng cặp mắt đen láy ấy u ám nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.

Toàn bộ gương mặt của vị Lạt Ma nhìn vô cùng kì lạ, chỗ vàng chỗ đen lẫn lộn nhau, Lý Hỏa Vượng phải nhìn kĩ một lúc mới phát hiện, thật ra đó là những vết đồi mồi của người có tuổi.

Chỉ nhìn thôi Lý Hỏa Vượng cũng có thể nhận định đối phương không phải người tốt.

Vị Lạt Ma này bỗng nhiên giơ cánh tay phải gầy trơ xương như que củi của mình lên, một con kền kền già cỗi chẳng còn mấy cọng lông trên người bay xuống cánh tay ấy của hắn.

Không rõ vì sao khi nhìn thấy con kền kền này, Lý Hỏa Vượng liền nhớ tới đàn kền kền ăn thịt người lúc Bạch Linh Miểu và Nữ Nhân Sơn cùng xem Thiên Táng.

“Lý sư huynh, vị Lạt Ma này......”

Xuân Tiểu Mãn hoang mang giơ lục lạc lên, nàng ngập ngừng định nói lại thôi.

“Đừng lo, các ngươi cứ đi trước, cứ coi như người này không tồn tại.”

Nghe theo mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng, tất cả mọi người cúi thấp đầu, đi cùng xe ngựa qua bên hông đàn dê đen.

Lý Hỏa Vượng đứng trên mỏm xe, chăm chú nhìn chằm chằm kẻ địch trước mắt.

Càng gần Lý Hỏa Vượng càng nhìn rõ hơn, tất cả những con dê trong đàn dê đen này đều đã già cỗi tới mức răng lợi rụng sạch.

Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được cả trên người người này lẫn đàn dê của hắn đều có một thứ cảm giác dị thường khó tả.

Trong lúc hoảng hốt, những thứ trước mắt Lý Hỏa Vượng dường như bỗng nhiên bị thay đổi, dường như trước mắt hắn chẳng phải đàn dê đen gì nữa mà là một nhóm những người già tóc bạc phơ đang đứng ngơ ngẩn, trên lưng được khpacs những tấm áo choàng da dê màu đen.

Cảm giác này thoáng hiện lên nnhwng rồi cũng nhanh chóng biến mất, dê đen thì vẫn cứ là dê đen, chẳng có gì thay đổi cả.

Lý Hỏa Vượng rất khỏ để phân biệt thứ cảm giác vừa rồi là thật hay chỉ là ảo giác của một mình hắn.

“Bee~”

Đàn dê bên cạnh vị Lạt Ma đồng loạt kêu lên, ngay sau đó, đàn dê trắng bên cạnh Lý Hỏa Vượng cũng đồng thanh đáp lại.

Sau đó đàn dê hai bên không ngừng kêu lên, âm thanh kêu lên liên tục khiến người nghe tâm tư bấn loạn.

“Đủ rồi!”

Lý Hỏa Vượng nóng giận gầm lên, tiếng dê kêu cuối cùng cũng ngừng lại.

Là phúc chẳng phải họa, là họa thì không trốn nổi, Lý Hỏa Vượng nhìn vị Lạt Ma già nua giữa đàn dê đen, hắn quyết định mở lời nói chuyện trước.

“Thưa tiền bối, tại hạ là tu sĩ của Áo Cảnh Giáo, Nhĩ Cửu, trùng hợp đi qua quý bảo địa, nếu có chỗ nào vẫn còn mạo phạm thì mong ngài rộng lòng tha thứ!”

Cho dù có tác dụng hay không thì Lý Hỏa Vượng vẫn quyết định thử dùng thân phận giả xem xm, hắn muốn cược rằng mục đích của đối phương không phải xuất phát từ thân phận Tâm Tố của hắn.

Hơn nữa đây cũng là một cách uy hϊếp, hắn là người của Áo Cảnh Giáo chứ không phải một tên tu sĩ vô danh tiểu tốt không có môn phái, trước khi muốn động thủ thì nên cân nhắc kĩ càng.

Sau khi nghe lời nói hết sức kính cẩn của Lý Hỏa Vượng, vị Lạt Ma già ấy vẫn đứng im tại chỗ không có phản ứng gì.

Biểu cảm trên ngươi mặt Lý Hỏa Vượng thoáng thay đổi, hắn phất tay với những người khác.

“Đi!”

Hắn không rõ vị Lạt Ma này nghĩ thế nào nhưng trong tình cảnh không nắm rõ thực lực địch ta mạnh yếu thế nào thì kỳ thực Lý Hỏa Vượng không hề muốn giao chiến với vị Lạt Ma này.

Bánh xe lại tiếp tục lăn bánh, chầm chậm đưa nhóm người đi xa vị Lạt Ma áo choàng đen. Mãi một lúc sau đó rồi, tất cả mọi người cũng không có ai nói chuyện mà kinh hồn bạt vía di chuyển về phía trước.

Lý Hỏa Vượng cảm giác sau lưng như có ngàn mũi kim đâm, toàn thân hắn căng thẳng, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến đủ loại tình huống.

Bỗng nhiên một thứ khí tức gì đó lại xuất hiện rồi, lần này luồng khí tức ấy khống đến từ nơi xa xôi này cả mà nó đến từ phía sau Lý Hỏa Vượng!

Hai chân Lý Hỏa Vượng đứng vững tại chỗ, hắn vừa quay đầu lại liền ngạc nhiên phát hiện ra vị Lạt Ma hồi nãy đang đứng cách bọn họ chỉ khoảng hai mét.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn rõ những vết đồi mồi của tuổi tác trên mặt ông lão ấy rồi, vết đồi mồi thì hắn từng thấy nhưng hắn chưa bao giờ gặp ai có nhiều đồi mồi đến mức phủ kín cả khuôn mặt như vậy.

Dường như trong miệng vị Lạt Ma không có răng, hoặc cũng có thể có nhưng chẳng còn lại mấy cái, đôi mối ấy cũng móm vào trong như một số người già khác, ngoại hình của hắn ta trông có vẻ cực kỳ già nua vậy.

Một gương mặt cực kỳ kinh khủng xuất hiện trước mắt mình như vậy khiến Lý Hỏa Vượng như muốn bổ một nhát kiếm tặng ông lão, nhưng rồi hắn cũng dừng lại.