Có lẽ đám quái vật sống trong các hang động dưới lòng đất này là danh môn chính phái của Thanh Khâu.
Đắc tội với chúng là việc làm sai lầm, nếu nói không muốn Tôn Bảo Lộc gây thêm rắc rối, thì cách tốt nhất là đừng chọc tức chúng.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lý Hỏa Vượng, Bảo Lộc nghiêm túc gật đầu.
"Được rồi, Lý sư huynh, ta hiểu rồi."
Sau khi dặn dò xong, Lý Hỏa Vượng lại đánh giá người thanh niên trước mặt.
"Người phụ nữ của ngươi có biết tình trạng cơ thể của ngươi không?"
Ngay khi hắn nói câu này, nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của Tôn Bảo Lộc lập tức đông cứng lại, hắn hơi ảo não gật đầu.
"Nàng ấy biết, không sao cả, nàng ấy không ghét bỏ ta."
"Được rồi, đi theo ta."
Lý Hỏa Vượng nói xong liền xoay người đi về phía lều. Tôn Bảo Lộc ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt trở nên vô cùng phấn khích.
"Cẩu Oa! Chết chỗ nào rồi! Mau ra đây!"
Tiếng hét của Lý Hỏa Vượng vang vọng khắp chiếc lều.
Nửa giờ sau, trong một căn lều, Lý Hỏa Vượng cầm chiếc tua màu trắng, thận trọng di chuyển các bộ phận trên cơ thể của Tôn Bảo Lộc.
Đột nhiên, căn lều được vén ra, mẹ của Tôn Bảo Lộc cùng với một nhóm người Thanh Khâu đồng loạt ùa vào.
Sau khi nhìn thấy Tôn Bảo Lộc với cơ thể lộn xộn trần trụi đang nằm trên giường, tiếng hét kinh ngạc và tiếng hít vào cùng lúc vang lên.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn họ, hai tay vẫn tiếp tục di chuyển, đẩy mông của Tôn Bảo Lộc từ phía trước ra đằng sau.
Cẩu Oa đứng bên cạnh làm trợ thủ, cũng cầm lấy thứ mà Tôn Bảo Lộc dùng dể đi tiểu, cẩn thận di chuyển nó từ nách về vị trí vốn dĩ của nó.
Dần dà, căn lều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mọi thứ trước mặt, không ít người nhìn Lý Hỏa Vượng với vẻ kính sợ tột độ.
Tôn Bảo Lộc không phải Lý Hỏa Vượng, hắn không thể dùng đao miễn cưỡng chỉnh sửa chúng lại vị trí cũ, nên ít nhiều cũng có chút xiêu vẹo.
Nhưng cho dù là thế, hắn cũng không nhịn được sự vui mừng, trong lòng nhảy lên kích động, nước mắt nước mũi không ngừng đua nhau rơi xuống.
Cho dù có xiêu vẹo những những thứ này cuối cùng đã trở lại vị trí đáng lẽ phải tồn tại của chúng, và hắn không phải quái vật!
Những khuyết điểm mà hắn không nói ra được hơn mười năm nay cuối cùng đã biến mất vào giờ phút này.
Hắn định dập đầu với Lý Hỏa Vượng nhưng lập tức bị Lý Hỏa Vượng ngăn lại, Bảo Lộc phấn khích đang trần như nhộng, liên tục chạy quanh tấm lều không biết bao nhiêu vòng.
"Ta khỏe rồi! Ta khỏe rồi! Ta không phải quái vật! Ta là con người!"
Đêm hôm đó tất nhiên không thể thiếu một bữa tiệc tưng bừng, một nhóm người ăn thịt cừu, uống rượu và mật ong, chúc mừng Tôn Bảo Lộc trở lại dáng vẻ bình thường.
Cha mẹ của Tôn Bảo Lộc nâng ly bằng cả hai tay, cùng hướng về phía Lý Hỏa Vượng kính rượu, những người Thanh Khâu khác hễ đến cạnh Lý Hỏa Vượng là đều cung cung kính kính, tuyệt đối không dám thất lễ.
Trước đây họ từng đoán rằng người đàn ông với hai thanh kiếm trên lưng này hẳn không bình thường, nhưng sau khi họ thực sự nhìn thấy thì lại là một vấn đề khác, nhất thời, đủ các lời đồn đại lan truyền trong dân chúng Thanh Khâu.
"Lý sư huynh, nơi này tốt biết mấy, hay là chúng ta ở lại đi, Lương Quốc làm gì tốt được như nơi này."
Cẩu Oa ôm một cái đùi cừu lớn tiến đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, thấp giọng đề nghị.
"Ăn thịt của ngươi đi, cả thịt cũng không chặn được cái miệng của ngươi, ngươi muốn ở lại ta cũng không cản."
Lý Hỏa Vượng gắp một miếng thịt cừu mỏng béo ọp ẹp và nhiều dầu mỡ nhét vào miệng.
Nghe đến đây, Cẩu Oa rõ ràng có chút xao động, hắn bắt đầu suy ngẫm.
Một bàn tay to lớn đột nhiên phủ lên vai hắn, đó là tay của Cao Trí Kiên, Cẩu Oa quay đầu lại nhìn, liền thấy hắn nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
"Đừng...đừng...đừng ở! Nơi...nơi...nơi này có...có vấn đề. "
"Ở đây thì có vấn đề gì? Bảo Lộc sinh ra và lớn lên ở đây, có vấn đề gì đâu?"
Cao Trí Kiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn các huynh đệ tỷ muội khác đang gặm từng miếng lớn thịt bò và thịt cừu, nhìn hầu kết của họ đang nhấp nhổm, đẩy miếng thịt rắc đầy gia vị vào bụng.
"Không...không...không biết...chỉ là...chỉ là...có vấn đề!"
"Lời này của ngươi còn nói chẳng rõ ràng, lại còn có tâm tư thuyết phục người khác, có thời gian này thì luyện nói nhiều hơn đi, luyện cho khỏi cái tật nói lắp này của ngươi."
Sau khi thấy Lý Hỏa Vượng đang nhìn mình, Cao Trí Kiên lấy bàn tay to gãi gãi sau đầu, quay trở lại chỗ ngồi của mình, uống một hơi cạn sạch chỗ mật ong trong cốc.
Đã là đêm cuối cùng nên cuộc vui đêm đó kéo dài rất lâu, khi Lý Hỏa Vượng cùng những người khác tỉnh táo thu xếp mọi thứ lên xe bò thì trời đã trưa.
Còn Hắc Thái Tuế đang lúc nhúc thì bị trói vào một chiếc xe bò với những đường gân da bò dày hơn.
"Lý sư huynh, sau này còn gặp lại!"
Đôi mắt Tôn Bảo Lộc có chút đỏ lên, ôm chặt lấy Lý Hỏa Vượng.
"Vẫn là không gặp tốt hơn, ta luôn cảm thấy hễ ngươi gặp ta thì chẳng phải dấu hiệu tốt lành gì."
Lý Hỏa Vượng vỗ nhẹ vào lưng hắn, sau đó xoay người rời đi cùng những người khác.