Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 410: Công Pháp Thần Thông




Chiếc xe bò vốn đã dừng lại từ lâu giờ lại lăn bánh trở lại, dẫn họ đến biên giới giữa Lương Quốc và Thanh Khâu.

Trên đường đi, Cẩu Oa vừa lấy tay che trán, vừa liên tục lấy tay quạt cho khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.

"Một ngày nóng như vậy, Lý sư huynh, sao không để ngày mai hẵng đi."

"Ngày mai cũng nóng, có phải muốn ngày một mới đi không? Ngày mốt cũng nóng, có phải đợi đến mùa thu mới đi không? Nơi đó tốt như vậy thì ngươi đi theo làm gì? Đi chăn cừu với Bảo Lộc không tốt hơn sao?"

Nghe thấy mấy lời mỉa mai của Lý Hỏa Vượng, Cẩu Oa nhìn qua những người phụ nữ còn lại, chỉ mỉm cười hi hi mà không nói gì nữa.

Hắn đâu có ngốc như vậy, sắp câu được vợ rồi làm gì có chuyện hắn ở lại, thịt có tốt đến đâu cũng đâu tốt bằng vợ được? Hơn nữa đi theo Lý sư huynh, còn sợ không có thịt ăn sao?

Chú ý đến ánh mắt của Cẩu Oa, người phụ nữ có khuôn mặt quả lê liếc nhìn Lý Hỏa Vượng trước, sau đó giả bộ e thẹn liếc nhìn hắn một cái.

"Hừ."

Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở tờ giấy bằng da dê trong tay ra, nhìn cái gọi là Tiên Đô Tư Nhϊếp Ấn in trên đó, ngoài Hắc Thái Tuế ra, đây cũng được coi là một trong số ít thu hoạch bất ngờ ở dưới lòng đất Thanh Khâu.

"Lý sư huynh, đây là cái gì?"

Triệu Ngũ đang điều khiển xe bò, cất tiếng hỏi.

"Công pháp tu luyện thần thông."

Lời nói của Lý Hỏa Vượng lập tức thu hút ánh mắt nóng rực của người khác.

"Vậy Lý sư huynh, ngươi đã luyện chưa?"

"Chưa luyện, không dám luyện, dù sao cũng là thứ cưỡng ép moi ra từ miệng nó, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có trời mới biết nó có vấn đề gì hay không."

Lý Hỏa Vượng đã quá quen thuộc với thủ đoạn gian lận trong công pháp tu luyện rồi, năm đó chính hắn cũng dùng thủ đoạn này mới trốn khỏi được Thanh Phong Quán, hắn không muốn lại rơi vào kết cục như Đan Dương Tử.

Lý Hỏa Vượng lấy thanh tiền đồng kiếm từ phía sau ra, đặt vào tay mình vân vê một hồi, sau đó lại lắp vào.

"Ừm...phải tìm ai đó kiểm tra thử xem."

"Lý sư huynh! Để ta! Để ta!"

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người mới nói là đạo đồng duy nhất còn sống, Dương Tiểu Hài, trong mắt hắn tràn ngập vẻ nôn nóng.

"Làm tốt việc của mình đi, đừng xen vào chuyện của người lớn."

Hắn tất nhiên không thể để người của mình đυ.ng vào thứ hễ xử lý không tốt là dính phải bẫy này, phải tìm một thân phận vừa vặn thích hợp, xảy ra vấn đề gì cũng không sao.

"Lý sư huynh, ngươi mau xem đây là cái gì!"

Xuân Tiểu Mãn đưa tay vào trong lều lấy ra một chiếc hộp vàng khảm mã não và đá quý, những thỏi vàng bên trong đặc biệt quen thuộc.

Lý Hỏa Vượng sững sờ trong giây lát, hắn nhớ thứ này, đó là của hồi môn của mẹ Tôn Bảo Lộc, chắc hẳn nó đã được bà ấy bí mật nhét vào đêm qua.

Hắn hiểu ý của đối phương khi làm điều này, chắc chắn là vì hắn đã giúp cơ thể của Tôn Bảo Lộc trở lại trạng thái ban đầu, và để trả ơn hắn nên mới đưa cho hắn số vàng này, coi như một báo đáp.

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía sau, những cái lều kia đã sớm không còn thấy bóng dáng nữa, chỉ còn lại một mảng xanh rộng lớn.

"Thôi được rồi, dù sao cũng là ý tốt của người ta, chúng ta không từ chối nữa, giữ lại làm lộ phí, đợi sau khi đến Lương Quốc cũng có vốn tích lũy."

Trong khoảng thời gian tới, có thể là vì Thanh Khâu hoang vắng, hoặc cũng có thể do xui rủi quá lâu nên bắt đầu gặp may, chuyến đi lần này gió yên sóng lặng, không có bất kỳ sự cố nào xảy ra.

Chuyến đi lần này đã kéo dài hơn một tháng, rõ ràng đã qua tam phục thiên, nhưng thời tiết lại càng lúc càng nóng.

Một tiếng chim kêu khó chịu phát ra từ không trung, Lý Hoả Vượng vốn đang nhìn vào tấm bản đồ da trên tay, ngẩng đầu lên liếc nhìn những chấm nhỏ mờ mờ trong không khí, rồi lại nhìn vào thứ trong tay mình.

Hắn đặt bản đồ trước mặt Bạch Linh Miểu đang ở bên cạnh, nhìn nàng ấy hỏi:

"Nàng xem hiểu không? Nàng có nhớ Ngưu Tâm Sơn quê mình ở đâu không?"

Dù bản đồ Lương Quốc thu thập được từ Thanh Khâu không được chi tiết lắm, nhưng dáng vẻ đại khái vẫn được đánh dấu.

Sắp tiến vào Lương Quốc rồi, đã đến lúc cần xác định vị trí cụ thể của đích đến.

"Nơi này...không đúng...nơi này cũng không đúng..."

Đối mặt với các đường nét khác nhau chậm rãi uốn lượn trên bản đồ, vẻ mặt Bạch Linh Miểu do dự không quyết định được.

Nếu muốn tìm ra quê hương trong ấn tượng của mình từ những đường nét đơn giản này hiển nhiên vô cùng khó khăn, nhưng cũng không thể trách nàng ấy, Lý Hỏa Vượng xem tấm bản đồ này có lúc còn mơ hồ, những nét vẽ thực sự quá thô sơ.

Lý Hỏa Vượng lấy lại tấm bản đồ, thầm nghĩ trong lòng:

"Xem ra, Ngưu Tâm Sơn này, phải chờ sau khi tiến vào Lương Quốc mua bản đồ mới rồi hỏi người địa phương mới được."