Hắn không tin Chính Đức tự đưa tiễn người chết mà Hoàng đế cũng ở trong đô thành lại không biết tin. Hoàng đế đã không can thiệp vào vậy đồng nghĩa việc này ở trong mắt hắn là điều hiển nhiên.
Trước đây Lý Hỏa Vượng vẫn luôn cho rằng cả hai đều là tà giáo, nhưng sau khi hắn trải qua vô số chuyện, nhìn lại thì hắn mới tỉnh táo. Nếu xét việc làm hại người khác thì họ thậm chí không thể sánh bằng với đám cướp đường hay cướp sông được.
Vậy thì càng không cần phải nhắc tới An Từ am, nếu so sánh với những người kia, một đám ni cô đã nhiễm hết tham sân si kia chẳng khác nào Bồ Tát tại thế, sau lưng tỏa ra Phật quang chói lòa.
“Vậy La giáo các ngươi thì sao? Ngươi đã giết nhiều người như vậy, Giám Thiên Ti không tới tìm các ngươi hả?”
Lý Hỏa Vượng lấy mười chín viên Dương Thọ đan kia ra ngoài, xếp thành một hàng trước mặt Nguyên Anh Hàn Phù.
“Nói thì nói như vậy thôi, nhưng chỉ cần người tu hành tu luyện bình thường, thỉnh thoảng giết vài người, không chọc tới đám quan to hiển quý thì Giám Thiên Ti đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt.”
“Haha.”
Nghe được lời này, ngoài mặt Lý Hỏa Vượng nở nụ cười, nhưng trong lòng thì hoàn toàn không.
“Xem ra Giám Thiên Ti đúng là tận tâm tận lực.”
Nguyên Anh nghe ra được ý trào phúng trong lời Lý Hỏa Vượng, mở miệng giải thích:
“Thật ra quan hệ giữa Giám Thiên Ti và chúng ta không phải giống như mèo và chuột đâu, Giám Thiên Ti cũng vui vẻ dùng đệ tử tông môn để làm việc, một vài vị sư huynh của ta từng làm việc ở Giám Thiên Ti.”
Trải qua giải thích của đối phương, Lý Hỏa Vượng mới biết hóa ra Giám Thiên Ti thực hiện chính sách ngoài lỏng trong chặt, vòng ngoài chính là đám tán tu giống như Hàn Phù này.
Đối với những người này, Giám Thiên Ti mang thái độ tung lưới rộng. Chỉ cần là giải quyết được vấn đề, bất kể đối phương dùng biện pháp gì cũng được, thậm chí nhiều khi hai bên còn không cần phải gặp mặt.
Kẻ địch chân chính của những người này chủ yếu là những tồn tại chỉ sợ thiên hạ không loạn giống như Tọa Vong Đạo cùng với một vài đại tà ma nguy hiểm, mục tiêu quan trọng nhất của bọn hắn chính là đối phó với thiên tai.
“Chờ đã, ngươi nói gì hả? Thiên tai?”
Sau khi nghe được danh từ này, Lý Hỏa Vượng lập tức cảnh giác. Chính hắn đã từng gặp hai lần thiên tai, một lần là tự mình trải qua hư thối tiêu biến, một lần nữa là lừa gạt tiêu biến trong lời Hàn Phù.
Đối phó với thiên tai chính là chuyện quan trọng nhất của Giám Thiên Ti.
Đột nhiên, Lý Hỏa Vượng ảo não vỗ trán của mình. Nhìn cái tên Giám Thiên Ti này là có thể đoán ra được tổ chức này được sáng lập tám phần là vì đối phó với thiên tai.
Chuyện đơn giản như này mà bây giờ mình mới nhận ra được.
“Giám Thiên Ti đối phó với thiên tai như nào hả? Làm cách nào thiên tai mới biến mất?”
Lý Hỏa Vượng lại đặt câu hỏi với Nguyên Anh Hàn Phù, hắn vô cùng tò mò muốn biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra ở thế giới điên cuồng này.
“Ta không biết họ đối phó với thiên tai bằng cách nào, ta đâu phải là người Giám Thiên Ti! Ta không lừa ngươi thật mà!”
Hiển nhiên Lý Hỏa Vượng không hề cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời của Nguyên Anh, đối phương biết được nhiều tin tức như vậy đã là rất tốt rồi.
“Lý đạo hữu, có phải Thất Tinh kiếm của Hàn Phù đang nằm trong tay ngươi không?”
Lời Nguyên Anh Hàn Phù nói khiến Lý Hỏa Vượng đang suy tư ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
“Thất Tinh kiếm? Ý ngươi là thành kiếm tiền đồng kia hả?”
“Đúng! Ta nói cho ngươi biết nhé, đây là đồ tốt đó! Thanh Thất Tinh kiếm này do đích thân sư phụ ta dùng một trăm tám mươi bốn đồng tiền cổ bện thành vào giờ ngọ ngày ngọ tháng ngọ năm Thân, tám tiết, ngày Tam Nguyên mới thành! Có thể trừ bỏ thổ khí của Ngũ Hoàng và Nhị Hắc, có công hiệu hóa sát đuổi tà!”
…
"Nếu ngươi muốn sử dụng thanh bảo kiếm này, ngươi phải biết Tiên Đô Tư Nhϊếp Ấn của La Giáo! Đạo hữu, cái này ta biết, nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi."
Lý Hỏa Vượng nghe vậy không hề biểu lộ chút ngạc nhiên, ngược lại khuôn mặt hắn còn nở một nụ cười nhếch mép.
"Ta đoán, ngươi hẳn đã mất rất nhiều thời gian để học công pháp của La Giáo, phải không?"
"Sau đó, vì để học được công pháp này, ta buộc phải giữ cho ngươi sống sót, chỉ cần ngươi có thể kéo dài thời gian không nói cho ta biết, thì ngươi vẫn có thể sống tiếp, đúng không?"
Thấy chút mưu mẹo của mình bị nhìn thấu, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của cái đầu nhỏ bị dị dạng kia lập tức biến mất hơn phân nửa, hắn há to mồm đầy những cái răng thối, mang theo ý nịnh nọt nói với Lý Hỏa Vượng.
"Không ai muốn chết mà, đúng không? Hay thế này đi, dù sao Hàn Phù cũng đã chết rồi, ngươi nạy ta xuống rồi ấn lên người ngươi đi, dù sao cũng đều là Nguyên Anh, của ai cũng như nhau, ta có thể làm Nguyên Anh của ngươi!"