Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 405: Tọa Vong Đạo




“Tên của họ là gì?”

“Nghe nói tên của họ đều theo tên của quân bài mạt chược, ví dụ như Bát Vạn, Tam Bính...Nhưng ta nghe nói những cái tên này chỉ là danh hiệu mà thôi, nếu có một Bát Vạn chết đi thì sẽ có một Bát Vạn khác xuất hiện.”

“Bên trong Tọa Vong Đạo có một người tên là Bắc Phong, ngươi biết gì về hắn không? Thực lực của hắn như thế nào?”

Đây chính là Tâm Tố có thể thoát khỏi mê võng, nếu bản thân hắn muốn hoàn toàn thoát khỏi mê võng thì kẻ này rất quan trọng.

“Ta không biết, ta không có quan hệ gì với Tọa Vong Đạo cả.”

Sau đó Lý Hỏa Vượng hỏi cái đầu nhỏ thêm các thông tin về Tọa Vong Đạo, nhưng hiểu biết của nó cũng rất có hạn.

Nhìn cái đầu nhỏ trước mặt, hai tay Lý Hỏa Vượng chống đầu gối, đứng lên, khiến cái ghế phát ra tiếng kẽo kẹt.

“Rất tốt, ta hỏi xong rồi, tiếp đó để xác nhận ngươi nói thật hay giả, ta phải kiểm tra lại một lần.”

Nói xong, Lý Hỏa Vượng đưa tay về phía đống dụng cụ hành hình.

Khi thấy Lý Hỏa Vượng lại cầm những món hình cụ kia lên, Nguyên Anh của Hàn Phù sợ chết khiếp.

“Đừng! Đừng mà!”

Cái đầu nhỏ sợ hãi, cố gắng ngửa đầu ra phía sau, miệng không ngừng nói chuyện, mong di chuyển lực chú ý của đối phương.

“Ta không biết nhiều thông tin về Tọa Vong Đạo! Nếu ngươi muốn đối phó với chúng thì hãy đi tìm Giám Thiên Ti ấy! Chắc chắn họ biết rất nhiều về Tọa Vong Đạo.”

“Giám Thiên Ti?”

Lý Hỏa Vượng đặt hình cụ trong tay xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn đối phương.

“Đó chẳng phải là nha môn Hoàng đế dùng để xử lý tà ma hay sao? Họ hiểu Tọa Vong Đạo rất rõ?”

Nguyên Anh gật đầu lia lịa.

“Ừm! Chúng là đối thủ một mất một còn với nhau! Tọa Vong Đạo xuất hiện ở đâu thì Giám Thiên Ti sẽ tới đó đuổi bắt.”

“Đặc biệt là hơn hai trăm năm trước, Đông Hạ Hoàng đế bị Tọa Vong Đạo tráo người, kết quả là khiến cả Đông Hạ vong quốc! Từ đó về sau, Giám Thiên Ti luôn chú ý gắt gao tới Tọa Vong Đạo!”

“Hơn nữa trong việc đối phó với Tọa Vong Đạo, Thanh Khâu, Đai Lương, Tứ Tề, Hậu Thục vô cùng đoàn kết với nhau! Rất nhiều tin tức sẽ không bị che giấu! Họ chắc chắn biết rõ thông tin!”

“Ồ? Vậy hả…”

Lý Hỏa Vượng lại ngồi xuống ghế, bắt đầu suy nghĩ.

“Nếu Bắc Phong là một trong Tứ Hỉ của Tọa Vong Đạo, hơn nữa hai bên là đối thủ một mất một còn, quanh năm giao chiến với nhau, Giám Thiên Ti chắc chắn sẽ thu thập tình báo về đối thủ một mất một còn này. Có lẽ ta có thể tìm được nội tình của Bắc Phong ở chỗ Giám Thiên Ti.”

Hiện giờ Lý Hỏa Vượng không quá vội vàng, không phải ở thế bắt buộc tìm được Bắc Phong, sau đó ép hắn nói ra biện pháp thoát khỏi Tâm Tố cho bản thân mình biết.

Bây giờ hắn muốn biết rõ vấn đề Bắc Phong có phải là Tâm Tố thoát khỏi mê võng hay không đã.

Dù trong lòng Lý Hỏa Vượng rất mong thông tin này là sự thật, nhưng hắn không hề quên tin tức này được nói ra từ miệng Tọa Vong Đạo.

Trước khi hành động thì trước tiên phải xác định rõ tiền đề này là thật hay giả, bằng không sợ rằng bản thân sẽ lại bị một tên Tọa Vong Đạo đã chết lừa gạt thêm một lần.

Chỉ khi Bắc Phong thật sự là Tâm Tố, đồng thời có biện pháp thoát khỏi mê võng thì bản thân mới có thể tiếp tục hành động được.

“Giám Thiên Ti...Giám Thiên Ti…”

Sau khi lẩm bẩm một hồi, ánh mắt Lý Hỏa Vượng lại tập trung vào gương mặt khác thường của Nguyên Anh.

“Nói toàn bộ thông tin ngươi biết về Giám Thiên Ti cho ta biết, cứ từ từ suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại, như vậy ngươi sẽ ít chịu đau khổ hơn.”

Sau đó, thông qua Nguyên Anh của Hàn Phù, Lý Hỏa Vượng biết được Giám Thiên Ti nói trắng ra thì chính là một cơ cấu giúp đỡ người cầm quyền xử lý những việc binh lính không thể xử lý được, ví dụ như những đại tà ma trà trộn vào trong thành hay những chuyện phiền phức khác.

Đương nhiên Tọa Vong Đạo chỉ sợ thiên hạ không loạn kia cũng là một trong những mục tiêu được họ chú ý sát sao tới.

“Chẳng lẽ chỉ có Tọa Vong Đạo thôi sao? Về phần Áo Cảnh giáo hay Chính Đức tự thì chẳng lẽ họ mặc kệ?”

Lý Hỏa Vượng lại mở miệng hỏi.

Nghe được câu hỏi của hắn, một con mắt còn lại của Nguyên Anh Hàn Phù lộ vẻ mê mang.

“Vì sao phải quản chứ, họ là danh môn chính phái mà.”

“Thối lắm! Sao chúng có thể là danh môn chính phái được! Chúng! Chúng…”

Nói tới đây, Lý Hỏa Vượng ngừng lại, hắn dùng tay chống cằm, chăm chú suy nghĩ một hồi sau đó mới phát hiện ra đối phương nói không hề sai, không cần phải quản chuyện này, điều này đúng là hoang đường mà.

Một bên là tu sĩ hành hạ người một nhà, một bên còn lại tối đa cũng chỉ là hòa thượng phạm phải sắc giới, thường ngày dù làm lớn chuyện hơn nữa thì cũng chỉ là gây chuyện trong hang ổ, sẽ không ảnh hưởng tới giang sơn xã tắc của người cầm quyền. Trước đó Chính Đức tự xây ở trong đô thành, từ việc này cũng có thể thấy địa vị của nó ở trong lòng một vài người.